《Xuyên
thành vợ sau của thiếu gia hào môn.- Calantha》
Mọi người chắc chắn
đều biết chơi đấu địa chủ, chỉ là những người trẻ tuổi có thể đuổi theo Đỗ
Trạch Thần tới đây đều là những người có "lòng cầu tiến", trong mấy
loại trường hợp như thế này thường có thói quen giả vờ, phần lớn chỉ chơi một
số trò chơi tao nhã giống như cờ vây hay bài tây.
Mấy trò như đấu địa
chủ hẳn nên xuất hiện ở trong khói thuốc lượn lờ, phòng đánh bài ồn ào huyên
náo, thật sự không hợp với nơi này.
Muốn giả vờ thanh
lịch giẫm đạp Thẩm Ấu Dao? Vậy Đỗ Trạch Thần anh dứt khoát tháo lớp mặt nạ của
bọn họ xuống dùng lòng bàn chân giẫm lên!
Đỗ thiếu gia cây
ngay không sợ chết đứng: "Có ai đến chơi không?"
Mọi người còn chưa
kịp phản ứng, Hạ Tuấn Trì đã ngồi xuống: "Để tôi, đã lâu không chơi
rồi."
Chỉ còn lại một vị
trí cuối cùng, Đỗ Trạch Thần nhìn Thành Nhụy nói: "Không phải cô muốn chơi
bài sao? Mau chuyển chỗ với chúng tôi."
Thành Nhụy hít sâu
một hơi, nở nụ cười tìm mặt mũi cho mình: "Tôi ra nước ngoài quá lâu, cũng
không biết ở trong nước trò này lại thịnh hành như vậy?"
"Không, chúng
tôi không chơi cái này nhiều đâu." Tất cả mọi người thầm nghĩ.
"Không hẳn,
chủ yếu là do Ấu Dao biết chơi kha khá, một người chồng như tôi đương nhiên
phải làm cô ấy vui vẻ." Đỗ Trạch Thần không chút khách khí làm mất mặt cô
ta: "Tôi cho rằng những người đi du học về giống như cô Thành đây, thiên
kim đại tiểu thư cái gì cũng không biết nhưng sẽ biết mấy trò chơi cao cấp như
đánh bài, cờ vây, vậy mà lại không biết chơi một trò chơi chẳng ra gì như đấu
địa chủ?"
Sắc mặt Thành Nhụy
hơi cứng đờ, cô ta muốn rời khỏi đây nhưng mấy ngày nay chẳng biết cô ta cố
tình hay vô ý rêu rao khắp nơi tự xưng cô ta là bạn cùng chung hoạn nạn với Đỗ
thiếu gia, nhờ có sự giúp đỡ của cô ta nên anh mới có thể thừa kế không ít di
sản của nhà họ Đường, nếu cứ bị đuổi ra như vậy sau này cô làm sao lăn lộn
trong giới?
Dù sao người ta có
nói gì cô ta cũng không chết, cố gắng coi mấy lời trào phúng của Đỗ Trạch Thần
như một trò đùa, cười nói: "Tôi chỉ không thường xuyên chơi mà thôi. Chẳng
qua trò này quả thật tôi cũng khá am hiểu, để tôi thử xem."
"Được, vậy
tráo bài đi." Đỗ Trạch Thần nói.
Anh vừa dứt lời,
lập tức có người có quan hệ không tệ với Thành Nhụy tận dụng cơ hội đi lên giúp
tráo bài và chia bài, tính toán tốt xấu gì cũng lộ được cái mặt.
Ba người xếp bài.
Kỳ Cao Nghị bỗng
nhiên nói: "Đúng rồi, không phải có thẻ đánh bài sao? Tính như thế nào
đây?"
Đỗ Trạch Thần không chút để ý nói: "Một lá mười điểm, mỗi điểm một vạn thì
sao?"
Sắc mặt Thành Nhụy
cứng đờ, đang muốn nói gì đó thì Thành Đóa đã vỗ tay khen ngợi: "Chị hai
cố lên. Bây giờ Đỗ thiếu gia có tiền, chị nhất định phải cướp của người giàu
chia cho người nghèo." Nói xong cô ta cười nói với Thẩm Ấu Dao: "Chị
Ấu Dao, chị phải cẩn thận đó, chị hai của tôi tính bài rất lợi hại."
Thành Nhụy thật sự
có suy nghĩ muốn nuốt chửng Thành Đóa, cho dù cô ta có tính bài lợi hại đến mức
nào thì đấu địa chủ vốn dĩ không phải thế mạnh của cô ta.
Thành Đóa rõ ràng
đang cố ý hãm hại cô ta.
Tuy rằng bọn họ đã
đạt thành thỏa thuận trong việc làm xấu mặt Thẩm Ấu Dao nhưng ở những chuyện
khác bọn họ vẫn là đối thủ cạnh tranh, Thành Đóa vui vẻ nhìn cô ta gặp xui xẻo.
Chuyện đấu đá trong
nhà của chị em nhà họ Thành không liên quan đến Đỗ Trạch Thần, anh chỉ cần để
mọi người nhìn thấy thái độ của anh là được.
Chỉ là sau khi nghe
nói về cách tính điểm, Thẩm Ấu Dao cũng thấy hơi kinh ngạc. Lúc này cô mới biết
Đỗ Trạch Thần đang làm chỗ dựa cho cô, nhưng vẫn thấy hơi lo lắng: "Nếu
thua thì phải làm sao đây?" Cô thì thầm bên tai anh.
Đỗ Trạch Thần cũng
thì thầm bên tai cô: "Sao bây giờ lá gan của em lại nhỏ như vậy? Vừa rồi
không phải còn to gan lớn mật nói thích làm anh sao?"
Thẩm Ấu Dao đỏ mặt, trừng mắt nhìn anh nói: "Rõ ràng em nói là thích
anh."
Đỗ Trạch Thần lại không nhận: "Nhưng anh hỏi em thích làm gì cơ mà?"
Anh cười xấu xa nói: "Em nói thích anh, không phải là thích làm anh
sao?"
Thẩm Ấu Dao tức giận: "Sao anh lại lưu manh như vậy?"
Mọi người trơ mắt
nhìn hai người kề tai nói nhỏ đến mức mặt đỏ tai hồng, tuy rằng không nghe thấy
họ đang nói cái gì nhưng cũng có thể đoán ra hai người đang liếc mắt đưa tình
với nhau. Vẻ mặt Đỗ thiếu gia đầy sự trêu chọc nhưng hoàn toàn không nhìn ra sự
miễn cưỡng.
"Được rồi,
được rồi." Đỗ Trạch Thần giơ tay đầu hàng, nói với Thành Nhụy và Hạ Tuấn
Trì: "Vợ tôi quá lương thiên, lo lắng hai người sẽ thua sạch tài sản trong
nhà. Chúng ta mỗi người chỉ chơi hai trăm vạn, bất luận là ai thua sạch sẽ kết
thúc, được không?"
Tất cả mọi người
đều âm thầm sợ hãi, tuy rằng những người ngồi đây đều là con cháu nhà giàu
nhưng hai trăm vạn cũng không phải con số nhỏ, không ngờ họ lại chơi lớn như
vậy.
Bọn họ tình nguyện
dùng hai trăm vạn tích góp mua xe, mua túi hay mua quần áo chứ không quá muốn
dùng để đấu địa chủ, vì cái giá phải trả để làm quen với Đỗ thiếu gia này thật
sự có hơi lớn.
Thành Nhụy cũng âm
thầm đau lòng, cho dù cô ta đã vào trong công ty làm nhưng hai trăm vạn là tiền
tiêu vặt của cô ta trong nửa năm.
Gần đây trong nhà
bởi vì Đỗ Trạch Thần thừa kế Đường thị, nên thật ra không có ý kiến gì với việc
cô ta không có tiến triển, nhưng nếu như tiền tiêu vặt lấy từ chỗ ông nội bị
thua sạch sẽ, chỉ sợ nhị phòng biết thì lại gặp phiền phức.
Nhưng hôm nay cô đã
đâm lao thì phải theo lao, cho dù vì mặt mũi cũng không thể lộ ra vẻ khiếp sợ,
chỉ có thể cười trêu chọc: "Đỗ thiếu gia quả nhiên là người có tiền."
Đỗ Trạch Thần cười nói: "Người có tiền gì chứ, rõ ràng là đàn ông
tốt." Nói xong anh lấy lòng Thẩm Ấu Dao: "Bé cưng, tiền tiêu vặt của
anh trong một tháng đều giao cho em. Thắng thì mua túi xách cho em, nếu thua
thì tháng này anh sẽ không thể thường xuyên đi thăm em được. Vậy nên bé cưng
phải cố lên!"
Áp lực của Thẩm Ấu
Dao rất lớn, một lão cán bộ kỳ cựu như cô thật ra chơi đấu địa chủ cũng chỉ
bình thường thôi.
Nhưng cô nhanh
chóng phát hiện ra rằng dường như cô không cần phải lo lắng, bởi vì người biết
tính bài không chỉ có mỗi Thành Nhụy.
Đỗ Trạch Thần sẽ
nói cho cô biết làm thế nào để ra bài vào thời khắc mấu chốt.
Mà càng quá đáng
hơn chính là Hạ Tuấn Trì, cho dù cô là đối thủ nhưng vẫn thường xuyên cho cô ăn
bài, thêm mấy ván nữa làm cho Thẩm Ấu Dao có ảo giác cô chính là thần bài.
Mọi người nhìn bọn
họ gian lận công khai, bởi vì không phải rất quen thuộc nên cũng không tiện mở
miệng nói cái gì, cuối cùng vẫn là Thành Nhụy thua đến nóng nảy, nói: "Đỗ
thiếu gia? Tôi biết anh muốn kiếm tiền tiêu vặt cho vợ mình, nhưng anh làm như
thế này không tốt lắm đâu?"
Đỗ Trạch Thần dựa vào ghế: "Tôi nói này, đây là vợ tôi, vợ chồng một thể,
chúng tôi vừa không chơi bẩn vừa không chơi xấu, sao lại không thể làm? Không
phải lúc ban đầu cô muốn chơi với tôi sao? Tôi đều vui vẻ để cho vợ tôi gây trở
ngại cho mình, cô đừng có mà được tiện nghi còn khoe khoang." Nói đến đây,
anh nhìn khán giả xung quanh: "Nếu không thì cô cũng tìm một người giúp đỡ
đi, tôi không ngại."
Trái ngược với
giọng điệu trêu chọc, ánh mắt của anh thản nhiên lộ ra sự lạnh lùng, bây giờ
cho dù là kẻ ngốc cũng có thể nhận ra, Đỗ thiếu gia đối xử với Thẩm Ấu Dao
tuyệt đối không chỉ là tình cảm cùng chung hoạn nạn, báo ân như lời đồn, đây rõ
ràng là đặt trong lòng để yêu thương
Không thấy ngay cả
Hạ Tuấn Trì cũng cam tâm tình nguyện giúp đỡ sao?
Mặc kệ sau này khi
Đỗ Trạch Thần gặp phải khó khăn có thể khiến đoạn tình cảm này hao mòn hay
không, nhưng lúc này anh không cho phép bất luận kẻ nào coi thường cô.
Cho nên, bây giờ
anh đang khai đao với Thành Nhụy đầu tiên, mọi người cho dù đi theo Thành Nhụy
tới đây nhưng đều hướng về Đỗ Trạch Thần, ai dám đứng ra hỗ trợ? Huống hồ thắng
cũng không được, nếu thua, ai có thể đảm bảo Thành Nhụy không ghi thù trong
lòng?
Loại chuyện tốn
công sức mà không có kết quả này nhất định không có ai muốn làm, cuối cùng
Thành Nhụy vẫn một người đối đầu với bốn người.
Thời gian tiếp
theo, chỉ cần Thành Nhụy là địa chủ, thẻ đánh bài tất nhiên sẽ tăng gấp mấy
lần. Khi Ấu Dao làm địa chủ thì Hạ Tuấn Trì sẽ cho cô ăn bài, còn khi Hạ Tuấn
Trì làm địa chủ thì Ấu Dao không cần phải phối hợp, dù sao cô có nhiều thẻ đánh
bài, không quan tâm bị thua mấy lần.
Không đến một giờ
đồng hồ, hai trăm vạn của Thành Nhụy đã thua sạch. Thẩm Ấu Dao nhìn Hạ Tuấn Trì
lén lút cười, đáy mắt Hạ Tuấn Trì cũng có ý cười.
Biểu cảm của Thành
Nhụy đã hoàn toàn không duy trì được nữa, cô ta đen mặt nhịn không được nói với
Hạ Tuấn Trì: "Anh Trì đối xử với bạn bè thật đúng là không có gì để
nói."
Hạ Tuấn Trì nhún
nhún vai: "Tôi chơi như bình thường thôi."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT