《Xuyên thành vợ sau của thiếu gia hào môn.- Calantha》 

Mục đích của anh đến đây là để nghe ngóng về Nhiếp Khởi Kiệt, giờ đây không chỉ gặp được mặt mà còn thuận lợi trả được thù, nhiệm vụ đã hoàn thành, giờ chỉ cần đợi Nhiếp Khởi Kiệt chia xong bánh ngọt là rời đi.

Nào ngờ Nhiếp Khởi Kiệt nhớ ăn mà không nhớ đánh, lúc chia bánh xong đi khiêu vũ còn trêu chọc bọn họ nữa.

“Thẩm quý cô, có vinh dự được mời quý cô nhảy một điệu không?”

Thẩm Ấu Dao nhìn người đàn ông đang nở nụ cười trước mặt, trong lòng hơi sợ hãi, tâm lí người này chắc chắn không được bình thường.

“Xin lỗi, tôi không biết nhảy.”

Phàm là người có một chút học thức thì sẽ hiểu đây là một câu từ chối khéo, nhưng Nhiếp Khởi Kiệt làm như nghe không hiểu vậy: “Không biết nhảy thì tôi có thể dạy cô mà, lẽ nào sợ Đỗ thiếu gia ghen sao? Vậy chẳng phải cả đời này cô cũng không biết nhảy sao?” nói đến đây liền nhìn sang Đỗ Trạch Thần: “Tôi nói Đỗ thiếu gia à, đừng có nhỏ mọn như vậy mà.”

Đỗ Trạch Thần đang định bỏ hết sự có học của mình trở mặt ngay tại chỗ thì Thành Nhụy thình lình xuất hiện lên tiếng: “Nhiếp thiếu gia, nhảy với tôi trước một điệu đi, tôi đợi anh mãi đấy.”

Nhiếp Khởi Kiệt khựng lại một hồi rồi cũng cười đáp: “Được thôi.” Vừa nói anh ta vừa ra hiệu mời Thành Nhụy, có thể thấy anh ta cũng biết cách giữ thể diện hơn so với những con cháu hào môn khác ở đây, người duy nhất coi trọng Đỗ Trạch Thần, lúc dắt Thành Nhụy đi còn quay đầu lại nháy mắt với Thẩm Ấu Dao một cái: “Chút nữa nhất định phải đồng ý nhảy đấy nhé.”

Thẩm Ấu Dao kiềm bờ vai của Đỗ Trạch Thần lại: “Lát nữa em có thể giáo huấn anh ta một trận không?”

Đỗ Trạch Thần lại hận bản thân mình bất lực: “Nếu có thể, anh muốn tự tay giáo huấn anh ta.”

“Lần này để em thay anh giáo huấn anh ta một trận vậy.” Thẩm Ấu Dao, hành động mạo phạm của anh ta hôm nay khiến cô cảm thấy giáo huấn một trận cũng không hả giận.

Có điều ý tưởng của họ không được tiến hành, không biết Thành Nhụy đã nói gì với Nhiếp Khởi Kiệt mà hai người khiêu vũ xong liền lên lầu với Đỗ Niệm Dương rồi.

Dù sao đây cũng là địa bàn của Nhiếp gia, bọn họ cũng không quen thuộc nơi này lắm nên chuyện báo thù chỉ có thể tạm thời hoãn lại.

Kế hoạch thay đổi, Đỗ Trạch Thần cũng không định lãng phí thời gian ở đây, chuẩn bị trực tiếp ra về, còn về chào hỏi? Dù sao hận cũng đã kết rồi, tất nhiên cũng không cần nể nang mặt mũi gì nữa cả.

Xe đậu ở bãi đỗ bên ngoài, Đỗ Trạch Thần và Thẩm Ấu Dao vừa đi đến cửa thì Thành Nhụy đã đuổi đến: “Đỗ thiếu gia.”

Đỗ Trạch Thần quay đầu, Thành Nhụy thành khẩn nói: “Tôi nghĩ chúng ta có thể ngồi lại nói chuyện một chút.”

Đáng tiếc thay, Đỗ Trạch Thần không muốn nể mặt cô ta, kể từ lúc cô ta không chút chần chừ phớt lờ lão Đường mà chọn Đỗ Niệm Dương anh đã quyết không muốn có chút giao tình nào với nhà họ Thành cả: “Không cần đâu, tạm biệt.”

Thành Nhụy nhìn theo bóng lưng của anh, nghĩ tới những gì nghe được từ cuộc thương lượng của Ngụy Anh Tuấn và Nhiếp Khởi Kiệt thì muốn nói lại thôi, cuối cùng ánh mắt cũng bình tĩnh trở lại, nế

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play