《Xuyên thành vợ sau của thiếu gia hào môn.- Calantha》 

Ấu Dao lướt qua anh, đi vào tiện tay cầm một bộ quần áo: "Thử cái này đi.”

Thấy cô định trốn đi, Đỗ Trạch Thần nói: "Sao lại phiền phức như vậy, tôi ra ngoài, em cứ thay ở đây đi, thay xong rồi ra." Nói xong không đợi cô từ chối đã ra ngoài.

Đỗ Trạch Thần thuận tay lật tạp chí đầu giường, rất chờ mong diện mạo mới của Ấu Dao, vừa rồi cô cầm một bộ lễ phục, bình thường cô chủ yếu mặc trang phục trung tính, mặc váy ngắn nhất định rất đẹp, hơn nữa cặp chân dài kia...

Khóe miệng Đỗ Trạch Thần đang nở nụ cười đáng nghi, cả phòng bỗng tối sầm lại.

Trong phòng thử đồ truyền đến một tiếng kêu sợ hãi ngắn ngủi, Đỗ Trạch Thần vội vàng nói: "Ấu Dao? Hình như là mất điện, em không sao chứ?”

Bên trong không có trả lời, Đỗ Trạch Thần nghi ngờ gọi hai tiếng: "Ấu Dao? Ấu Dao?!”

Anh cảm thấy có gì đó không đúng: "Ấu Dao, tôi vào đây!" Vẫn không nghe thấy đối phương trả lời.

Đỗ Trạch Thần thử đẩy cửa ra, bởi vì không có cửa sổ, bên trong tối đen, đưa bàn tay ra cũng không nhìn rõ năm ngón.

“Ấu Dao?" Đỗ Trạch Thần khẽ gọi một tiếng, nghe thấy trong góc truyền đến một tiếng hừ nhẹ sợ hãi, dường như là bị dọa nhảy dựng.

Anh vội vàng đi về phía đó, sau đó va phải một cơ thể mềm mại, Ấu Dao dường như không nhịn được kêu một tiếng: "A!"

Đỗ Trạch Thần nhận ra có gì đó không ổn, vô thức đưa tay nắm lấy cánh tay đang vẫy tới: "Ấu Dao?! Là tôi, đừng sợ!”

“Đỗ Trạch Thần!" Giọng Thẩm Ấu Dao mang theo chút run rẩy, hiển nhiên đang cố gắng khống chế nỗi sợ hãi của mình, cơ thể không tự chủ được dựa sát vào nhau.

Đỗ Trạch Thần sờ thấy trên cánh tay cô tất cả đều là mồ hôi lạnh, cả người đều run nhè nhẹ, thật sự không nghĩ tới, cô lại sợ bóng tối như vậy.

“Không sao, không sao." Đỗ Trạch Thần hơi nghiêng người, ôm lấy cô, Thẩm Ấu Dao đoán chừng là thật sự sợ hãi, cũng không kháng cự, cả người ngồi ở trên đùi anh.

Đỗ Trạch Thần ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, lưng cô ướt hết, có thể thấy được mức độ sợ hãi.

“Đừng sợ, đừng sợ, tôi đưa em ra ngoài." Đỗ Trạch Thần điều khiển xe lăn đi ra ngoài.

Thẩm Ấu Dao mơ hồ theo bản năng ôm chặt anh, ngửi mùi hương của anh giúp cô cảm giác bình tĩnh hơn.

Từ phòng thay đồ đi ra, tuy rằng trời hôm nay nhiều mây che khuất ánh trăng, nhưng ở xa xa vẫn có ánh đèn chiếu vào, tốt xấu gì cũng có thể nhìn thấy đồ vật.

“Khá hơn chút nào chưa?" Đỗ Trạch Thần dịu dàng hỏi.

Thẩm Ấu Dao gật đầu, muốn bước xuống khỏi người anh, Đỗ Trạch Thần lại nhận ra sự miễn cưỡng của cô, đè người lại.

Cô vừa mới run rẩy cùng với mồ hôi lạnh trên người cô đều không phải là giả, dù cho bị dọa tới như vậy nhưng cô cũng chỉ kêu ngắn ngủi vài tiếng, làm cho người ta còn tưởng rằng chỉ là phản ứng sợ hãi bình thường, nếu như anh không ở bên cạnh cô, nếu như không có người để ý, cô sẽ âm thầm chịu đựng cả đêm như vậy sao?

Giờ phút này, sự âm thầm chịu đựng không nói một lời của cô khiến anh cảm thấy bội phục đến đau lòng, rốt cuộc cô đã trải qua cái gì, mới có thể làm cho một cô gái nhỏ dù cho vô cùng sợ hãi nhưng vẫn dựa vào chính mình yên lặng chịu đựng?

“Đừng nhúc nhích, cứ ngồi như vậy đi." Đỗ Trạch Thần vẫn nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô: "Tôi đi lấy điện thoại.”

Thẩm Ấu Dao ngoan ngoãn tựa vào ngực anh, chóp mũi tràn ngập mùi hương và hơi thở của anh.

“Được rồi." Đỗ Trạch Thần mở đèn pin, sau đó gọi điện thoại cho quản lý.

“Không mất điện, chắc là ngắt cầu dao." Đỗ Trạch Thần nói: "Chúng ta đi xem.”

Anh dứt khoát ôm cô như vậy, điều khiển xe lăn đi đến cửa chính, nhưng khi đến đó, anh ngồi xe lăn lại không với tới, chỉ có thể để Ấu Dao tự mình đến, lúc này anh thật sự vô cùng hận bản thân không thể đứng lên bảo vệ cô.

Thẩm Ấu Dao đứng lên, Đỗ Trạch Thần vẫn nắm tay cô, thật ra cô đã không còn sợ hãi nữa, nhưng trong lòng bàn tay nóng bỏng truyền đến cảm giác an tâm, loại cảm giác được cưng chiều này, khiến cô không nỡ buông ra.

Ấu Dao thử vài cái nói: "Không đẩy lên được.”

“Vậy chắc là cháy cầu chì rồi." Đỗ Trạch Thần tự nhiên ôm cô vào lòng: "Lát nữa bảo quản lý đổi đi.”

Anh vừa dứt lời, đèn pin trên điện thoại đột nhiên tắt, Thẩm Ấu Dao bất giác ôm chặt anh.

“Điện thoại hết pin rồi." Đỗ Trạch Thần ôm lại cô, sau đó cười trêu chọc: "Nhẹ một chút, thắt lưng tôi sắp bị em siết đứt rồi.”

Thẩm Ấu Dao lấy lại tinh thần, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi.”

Đỗ Trạch Thần xoa đầu cô, dịu dàng nói: "Đừng sợ.”

Thẩm Ấu Dao đặt cằm lên vai anh, không nhịn được cọ cọ mặt anh.

Đỗ Trạch Thần cười khẽ một tiếng: "Đi lấy điện thoại của em.”

Hai người khó khăn mới tìm được điện thoại của Thẩm Ấu Dao sau đó gọi điện cho quản lý.

Đỗ Trạch Thần dẫn cô đứng trước cửa sổ sát đất sáng nhất chờ quản lý, lúc này mới phát hiện quần áo của cô mới chỉ thay một nửa, lễ phục màu đen lung lay sắp tuột khỏi người, khóa kéo vẫn chưa kéo, toàn bộ lưng đều lộ ra bên ngoài, bởi vì ra một lớp mồ hôi lạnh, bị ánh sao yếu ớt chiếu vào như mạ một tầng ánh sáng lấp lánh.

Đỗ Trạch Thần giơ tay kéo khóa cho cô, Thẩm Ấu Dao mới ý thức được tình trạng túng quẫn của mình, cô theo bản năng che ngực chôn đầu vào bả vai Đỗ Trạch Thần chờ anh kéo giúp mình.

Tiếng khóa kéo trong bóng tối vô cùng rõ ràng, giống như đang mở công tắc gì đó.

Thẩm Ấu Dao cảm thấy ngón tay đối phương lướt qua lưng cô, không khỏi giật mình.

Động tác Đỗ Trạch Thần dừng lại, bàn tay dán lên: "Sao lại lạnh như vậy?”

Vừa mới ra một thân mồ hôi lạnh, điều hòa cũng ngừng, lễ phục vẫn treo một nửa trên người, nhưng cho dù mặc toàn bộ lên người, thì chút vải vóc kia cũng không che được bao nhiêu.

Nơi này tối om om để đi từ đây đến phòng thay quần áo thì có chút khó khăn, Đỗ Trạch Thần động tác lưu loát cởi áo hoodie của mình ra, trực tiếp trùm lên đầu Thẩm Ấu Dao.

“A, không cần, còn anh thì làm sao?" Thẩm Ấu Dao lắc đầu.

Đỗ Trạch Thần mặc kệ cô, giọng điệu cứng rắn: "Đưa tay ra.”

Thẩm Ấu Dao rụt rè đưa tay, mặc quần áo vào như đứa trẻ được hầu hạ.

“Ngoan." Đỗ Trạch Thần hài lòng kéo áo hoodie lên đùi cô, sau đó tiếp tục ôm vào lòng: "Ôm như vậy sẽ không lạnh.”

Thẩm Ấu Dao do dự một chút, tay xuyên qua dưới cánh tay anh ôm lấy anh, thời tiết cuối tháng mười một đã bắt đầu chở lạnh, anh chỉ mặc một cái áo ba lỗ, nhiệt độ cơ thể anh cách một bộ quần áo truyền tới, dần dần xua tan nỗi sợ hãi của cô.

Đỗ Trạch Thần cười khẽ một tiếng, ở nơi cô không nhìn thấy, nhẹ nhàng hôn lên tóc cô.

"Sao lại sợ bóng tối?"

“Từ khi sinh ra đã sợ rồi." Thẩm Ấu Dao nói: "Sau đó bị người lớn kéo đi rèn luyện lòng can đảm, ép xem phim kinh dị, lại ném vào chỗ tối, sau đó lại càng sợ hơn......”

“Người lớn kia chính là ba cô, khi còn bé cô cũng rất sợ bóng tối, lúc mẹ ở bên cạnh cô, ba cô lạ

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play