Trên thực tế, Dương Hiểu Viện ít nhiều có nghi ngờ về tình cảnh của bản thân, nhưng Đỗ Niệm Dương vẫn còn hơi non, đúng như dự đoán của Đỗ Trạch Thần, trực tiếp đến gặp Đỗ Hoằng Nghị cáo trạng.
“Ba, nhất định anh ta nghe nói đó là dự án con muốn làm nên mới nhúng tay vào.” Đỗ Niệm Dương thực sự lo lắng: “Nếu bảo con từ bỏ thứ khác con sẽ bỏ, chỉ là dự án này thực sự rất quan trọng, là kết quả thẩm định từ nhà họ Thành, ba xem, sắp có lãi ngay rồi, doanh thu một tháng có thể lên tới 60 triệu."
Gần đây, Đỗ Hoằng Nghị cũng đang tìm hiểu về các dự án công nghệ, nên có thể hiểu được phần nào báo cáo, gật đầu nói: "Thật sự không tệ. Chỉ đành giữ lại, sao nó biết được dự án này do con phụ trách?"
Nói rồi ông ta lại đến gặp Dương Hiểu Viện, cho rằng bà ta lại khiêu khích anh.
Sắc mặt của Dương Hiểu Viện thay đổi: "Ý anh là gì?" bà ta đau khổ nói: "Trước kia em không chịu được, đã biết mình sai rồi, một tháng gần đây em thậm chí còn tránh mặt nó, anh vẫn nghi ngờ em?"
“Không phải bà thì tốt." Đỗ Hoằng Nghị gần đây bị Đỗ Trạch Thần chọc tức, buồn bực nói: "Nếu không phải bà, sao bây giờ lại rắc rối như vậy?! Chịu đựng nhiều năm như vậy, sao còn dây cà ra dây muống*? Trước khi di chúc của ông già được công bố, tốt nhất bà nên biết nặng nhẹ. "
* diễn tả từ cách nói chuyện đến cách viết từ chuyện này lan man sang chuyện khác một cách dài dòng, và rắc rối.
Dương Hiểu Viện biết mình có lỗi nên ngậm miệng không nói, Đỗ Niệm Dương vội vàng nói: “Ba, những dự án khác tùy ý anh Trần, nhưng dự án này bị huỷ thì tiếc lắm. Chuyện này con đã thảo luận với Thành Nhụy, tách ra để hai bọn con làm một mình, vẫn thuộc về công ty của chúng ta, nhưng vẫn có thể sử dụng các nguồn lực của nhà họ Thành, cả cơ hội và lợi nhuận đều rất lớn.”
Đỗ Hoằng Nghị trầm ngâm gật đầu nói: "Được rồi, ngày mai ba sẽ gặp Tiểu Thần."
Hôm sau, khi Đỗ Hoằng Nghị đến bệnh viện, Đỗ Trạch Thần đang lên kế hoạch cho một âm mưu lớn.
Anh nhìn bác sĩ xoa bóp đùi cho mình: "Việc này nhất định phải để người có giấy phép hành nghề chuyên môn làm sao? Nếu tôi xuất viện về nhà để người nhà tôi xoa bóp được không?"
Bởi vì hai chân anh không thể cử động, để đề phòng teo cơ, mỗi ngày phải xoa bóp, sau một tháng phục hồi chức năng, chân của anh đã có lại cảm giác, hiện tại đang chờ vết gãy lành lại, anh sẽ bắt đầu tập đi lại.
Bác sĩ trị liệu nói: "Đương nhiên được, chỉ là chúng tôi biết nhiều triệu chứng hơn mà thôi, sau khi người nhà của cậu nắm vững triệu chứng của cậu, mỗi ngày kiên trì xoa bóp là được."
Vì vậy, Đỗ Trạch Thần nói với Tiếu Minh Chính: "Đi hỏi bác sĩ hộ tôi, khi nào thì tôi xuất viện?"
Tiếu Minh Chính nghĩ Đỗ Trạch Thần không muốn nằm viện nữa, cũng đúng, cho dù điều kiện tốt, nằm hai tháng cũng rất mệt, dù sao cũng không thoải mái bằng ở nhà: "Được." Sau đó anh ấy nói nói với bác sĩ trị liệu: "Xong rồi anh có thể dạy tôi cách xoa bóp."
Đỗ Trạch Thần nhìn anh ấy với ánh mắt chê bai: "Cậu không cần học." Anh quay sang bác sĩ trị liệu, nói: "Đợi Ấu Dao về rồi anh dạy cô ấy. Cô ấy thông minh hơn, học cũng nhanh hơn."
Tiếu Minh Chính: ...
Sao cảm thấy rằng sau khi ghi hình chương trình xong, anh đột nhiên trở nên hoang dã trở lại.
Khi Đỗ Hoằng Nghị bước vào, bác sĩ trị liệu đã bấm xong, ông ta nhìn kỹ vẻ mặt của Đỗ Trạch Thần: "Sao thế, chân có cảm giác không?"
Đây là lợi thế của một bệnh viện tư nhân, hơn nữa còn do Đường thị kiểm soát, vì vậy sau khi nhận ra rằng Đỗ Hoằng Nghị không muốn anh khỏi bệnh, chú Bạch đã thực hiện các biện pháp giữ bí mật hoàn toàn bệnh án và quá trình điều trị của anh, dù Đỗ Hoằng Nghị biết, cũng không phải là thật, nên ông ta không hề biết rằng Đỗ Trạch Thần đang hồi phục, không hề biết rằng chân của anh có thể dần khoẻ lại.
Đường Huyên từng đề cập với Đỗ Hoằng Nghị, nhưng ông ta không quan tâm, người mẹ nào cũng mong con mình khỏe mạnh, cho dù đó là một phần vạn hy vọng, ông ta cho rằng đó chỉ là nguyện vọng tốt đẹp của Đường Huyên.
Hơn nữa, hai tháng nay ông ta bận rộn chuẩn bị thu nạp tập đoàn Đường thị, chân hầu như không chạm đất, số lần đến bệnh viện cũng hạn chế, chỉ thỉnh thoảng liên lạc với Đường Huyên qua điện thoại. Tuy Đường Huyên yếu ớt, nhưng không phải là một người phụ nữ bám người khác, còn rất thông cảm cho công việc của ông ta, nói chung không có việc gì thì cũng không làm phiền ông ta.
Vì vậy, ông ta hoàn toàn không biết gì về tình trạng của Đỗ Trạch Thần.
“Ba.” Đỗ Trạch Thần kêu lên, đại khái là bởi vì tâm trạng của anh khá tốt, thái độ rất thoải mái, khiến Đỗ Hoằng Nghị cảm thấy khoảng thời gian này làm theo ý anh rất có hiệu quả.
"Tâm trạng tốt chứ? Nghe nói con còn đi ghi hình à?" Đỗ Hoằng Nghị ngồi bên giường hỏi.
“Vâng, mở đường cho Ấu Dao.” Đỗ Trạch Thần hưng phấn nói: “Ba, con đã nhận một dự án, rất tuyệt!”
Đỗ Hoằng Nghị vẫn bình tĩnh: "Con còn hiểu dự án?"
"Tất nhiên hiểu!" Đỗ Trạch Thần nói: "Thứ
khác không được, nhưng con rất hiểu trò chơi, ba quên con học về máy tính, còn
từng là tuyển thủ esport* hai ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.