Thẩm Ấu
Dao vừa mới nghỉ ngơi được nửa ngày, khi đến đã nghe nói rằng Đỗ Trạch Thần đã
tỉnh lại, vừa nghe tin ông qua đời lại bị kích động nên ngất đi.
Khi cô biết
khi anh tỉnh dậy có thư ký Dương ở bên cạnh, cô định trước khi Đỗ Trạch Thần
khôi phục ý thức, cô sẽ ở bên không rời nửa bước.
Cô không
quên dáng vẻ Dương Hiểu Viện động tay chân khi Đỗ Trạch Thần xảy ra tai nạn xe
hơi, bà ta chắc chắn đã động sát tâm, dù không chế cũng không để anh sống tốt.
Cô có mọi
lý do để nghi ngờ trong truyện Đỗ Trạch Thần mất một chân, cuối cùng trở nên
suy sụp như vậy, nhất định phải có bàn tay của Dương Hiểu Viện trong đó.
Tiếu Minh
Chính cũng rất hối hận, anh ấy vừa tranh thủ thời gian đến thăm Đường Huyên
đang ở dưới lầu, đã để thư ký Dương lợi dụng sơ hở.
Ông Đường
qua đời, sau hai ngày canh giữ quan tài, Đường Huyên không chịu nổi nữa, ngất
đi, bà cũng được đưa đến bệnh viện, sau khi tỉnh dậy thì nghe tin con trai đã tỉnh,
nên bà cố kéo theo cơ thể ốm yếu xuống ở bên cạnh anh.
Chỉ trong
ba ngày, bà vô cùng hốc hác, khuôn mặt tái nhợt không còn một tia máu.
Vào buổi tối,
Đỗ Trạch Thần cuối cùng cũng mở mắt ra, anh thì thầm gọi ông: "Ông, ông
con đâu?"
"Tiểu
Thần, Tiểu Thần, mẹ đây." Đường Huyên lập tức nắm tay con trai.
Thẩm Ấu
Dao vội bấm chuông gọi bác sĩ.
"Mẹ."
Đỗ Trạch Thần cố gắng nhớ lại, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, "Mẹ,
chân của con đâu? Chân của con..."
Mọi người
sửng sốt, Đường Huyên nói: "Chân của con không sao, chân của con
đây."
“Con không
cảm giác được.” Đỗ Trạch Thần lo lắng vén chăn lên, đưa tay sờ sờ cái chân suýt
tàn phế: “Không, tại sao con không cảm giác được?”
Anh tưởng
mình sẽ đau đớn tột cùng, nhưng có một nỗi đau còn sắc bén hơn, xé nát trái tim
anh, khiến anh nếm được vị máu.
Nếu mất đi
đôi chân của mình... suy nghĩ này đè nặng lên anh giống như núi Ngũ Hành.
Đường
Huyên cũng sốc: "Không thể nào, con trai, chân của con không sao, ca phẫu
thuật đã thành công." Bà an ủi con trai mình, nhưng giọng nói của bà không
khỏi run rẩy. Bà cũng đưa tay ra để chạm
vào chân anh, nhưng Đỗ Trạch Thần hoàn toàn không có nhận thức.
...
Đỗ Trạch
Thần lại bị đẩy vào phòng phẫu thuật, ba tiếng sau, bác sĩ đi ra thông báo,
nguyên nhân là do dây thần kinh cột sống bị chèn ép, anh tạm thời bị liệt, có
khả năng hồi phục cao, nhưng thời kỳ hồi phục hoàng kim là nửa tháng, nhưng
chân của bệnh nhân có ba vết gãy, ít nhất cần ba tháng để hồi phục, phương pháp
điều trị của hai thứ trái ngược nhau, có thể cản trở quá trình hồi phục...
Bác sĩ nói
rất khéo léo, nhưng biểu đạt rất rõ ràng, có khả năng rất nhỏ là anh có thể bị
liệt vĩnh viễn, bị gãy xương không kịp hồi phục, chân rất có khả năng sẽ xảy ra
vấn đề...
Đường
Huyên ngất ngay lập tức, còn sau khi Đỗ Trạch Thần tỉnh lại, anh điên cuồng đập
vào đôi chân không có tri giác gì của bản thân, Thẩm Ấu Dao ôm anh: "Đừng
di chuyển, chân của anh có thể chữa được sau khi lành, đừng buông bỏ!”
Nhưng Đỗ
Trạch Thần không nghe lọt, anh gầm lên như một con thú bị mắc bẫy, như thể anh
muốn hét tất cả nỗi đau ra ngoài. Nhưng không hiện thực, anh chỉ hét chưa đầy một
phần mười đã gục xuống vì kiệt sức, che mặt, tiếp tục khóc đến đau lòng.
Nỗi buồn
và sự tuyệt vọng trong đó khiến người nghe cảm thấy khó chịu.
Tiếu Minh
Chính lau nước mắt, nghẹn ngào nói: "Trạch Thần, đừng như vậy..."
"Đừng
như vậy." Hai mắt Thẩm Ấu Dao không khỏi đỏ lên, cô sụt sịt, nắm tay anh
nói: "Bác sĩ nói chỉ là tạm thời, anh dưỡng thương trên người trước, rồi hồi
phục, chắc chắn sẽ khỏi."
Đỗ Trạch
Thần không nghe thấy gì, khóc không thành tiếng, sau khi dùng hết sức lực thì
ngủ thiếp đi.
Tiếu Minh
Chính là đàn ông đàn ang lại đang ngồi ở mép giường lau nước mắt: "Tại sao
ông trời lại đối xử với cậu ấy như vậy..."
Khi Chu Ngạn
Lâm biết tin, đến thăm, ánh mắt của anh quét qua đôi chân của Đỗ Trạch Thần trước,
sau đó ra hiệu cho hai người ra ngoài.
Hắn cả
kinh, hỏi Thẩm Ấu Dao xác nhận: "Thật sự bại liệt sao?"
"Tin
truyền nhanh như vậy?" Thẩm Ấu Dao cau mày: "Ai nói là liệt? Chỉ là tạm
thời thôi!"
“Đã lên
top rồi!” Sắc mặt Chu Ngạn Lâm nghiêm túc.
Thẩm Ấu
Dao cũng cau mày: "Lúc anh ấy mới ra khỏi phòng phẫu thuật là nửa đêm, chỉ
có Tiếu Minh Chính, dì Đường và tôi biết chuyện này, không, còn một người nữa,
chủ tịch Đỗ!" Đường Huyên đã gọi điện thoại cho Đỗ Hoằng Nghị.
Tiếu Minh
Chính đang nhìn vào tiêu đề # Thái tử Đỗ thị bị liệt, có lẽ sẽ không thể kế thừa
Đỗ thị#
“Chắc chắn
do họ, họ đã bắt đầu dọn đường cho Đỗ Niệm Dương rồi! Chủ tịch Đỗ không có chút
tình cảm nào với Trạch Thần sao?”
Chu Ngạn
Lâm nói: "Hôm qua, tôi nghe được từ các đồng nghiệp rằng Đỗ Niệm Dương sắp
nhận chức vị trí trợ lý cho chủ tịch."
Trái tim của
họ không khỏi nặng trĩu, số phận dường như đã trả đũa sự cố tình phung phí của
anh trong nửa đầu cuộc đời, để anh không kịp thở, phải gánh chịu hết đòn này tới
đòn khác, dù đứng dậy từ phòng bệnh, mưa gió bên ngoài e không dễ chịu hơn cảm
giác…chính là bị người thân phản bội.
“Cám ơn
anh Chu.” Thẩm Ấu Dao nói: “Nếu do thư ký Dương, chỉ sợ anh không quản được,
chuyện này tạm thời gác lại, nếu công ty có bất cứ điều gì, chỉ cần thông báo kịp
thời là được."
Chu Ngạn
Lâm sửng sốt, anh không ngờ rằng cô gái nhỏ này là người bình tĩnh nhất trong số
họ, Tiếu Minh Chính có chút bối rối.
"Anh
có ý kiến gì không? Nếu cần giúp đỡ, đừng khách sáo."
Thẩm Ấu
Dao nói: "Cuối cùng chỉ là một tin đồn. Chỉ cần Đỗ Trạch Thần đứng ra, mọi
thứ sẽ tự hủy."
“Nhưng
mà…” Tiếu Minh Chính lo lắng nói: “Cậu ấy có thể đứng lên trong tình trạng này
sao?”
“Được!” Thẩm
Ấu Dao kiên quyết nói: “Nhất định có thể!” Cô nhất định sẽ giúp anh đứng lên!
Khi Đỗ Trạch
Thần mở mắt ra lần nữa, anh đã bình tĩnh hơn nhiều, nhưng Thẩm Ấu Dao thấy vẻ
tuyệt vọng trong đó, trái tim cô run lên, cô cố gắng thuyết phục anh, nhưng
không biết phải nói gì, cô ghét bản thân không biết ăn nói .
"Bà Đỗ
được khiêng đi thở dưỡng khí rồi..."
"Hôm
nay là tang lễ của ông Đường, con gái ruột dù thế nào cũng phải tới đó?"
"Hừ...
Đỗ thiếu gia không tham gia được, còn bị bại liệt vào lúc này, đáng thương
quá..."
Thẩm Ấu
Dao vội vàng đóng cửa phòng bệnh lại, nhưng đã quá muộn.
Con ngươi
của Đỗ Trạch Thần đờ đẫn nhìn quanh, giọng nói thất thường: "Ông được chôn
cất à?"
“Dưỡng
thương trước.” Thẩm Ấu Dao nhẹ nhàng nói: “Ông hy vọng anh có thể khỏe mạnh.”
“Không,
không phải.” Anh thì thào: “Là tôi hại chết ông, xin lỗi, xin lỗi.” Anh vừa nói
vừa sụp đổ.
Thẩm Ấu
Dao nghe có gì đó không đúng: "Chuyện gì thế? Anh hại chết ông Đường? Ai
nói như vậy?"
Đỗ Trạch
Thần không trả lời cô, áp lực của việc mất đi đôi chân khiến anh gần như không
thể thở được, sự tự trách về cái chết của ông như một đầm lầy nuốt chửng anh,
anh không chỉ hại chết ông, thậm chí còn không được gặp ông lần cuối, không thể
tham dự một đám tang...
Nhiều đòn
đánh nặng nề khiến thế giới của anh tràn ngập bóng tối và vô vọng, anh nhận ra
rằng điều đau đớn nhất không phải đau thấu tim gan, mà là bất lực ...
Dương Hiểu
Viện nói đúng, tất cả là do anh quá tuỳ tiện, nếu anh nghe lời anh Chu, kiên nhẫn
chờ đợi, không quá bốc đồng hỏi trực tiếp bằng chứng, thì sẽ không xảy ra tai nạn,
sẽ không liên luỵ ông và mẹ… Đây là cái
giá phải trả cho sự tuỳ tiện!
Dương Hiểu
Viện cuối cùng đã đạt được mục tiêu của mình, kích thích trong tuyệt vọng đã trở
thành cọng rơm cuối cùng làm gãy lưng con lạc đà.
Anh rất mệt,
cứ thế đi, Đỗ Trạch Thần nghĩ, đây là quả báo của anh vì anh đã thích làm gì
thì làm.
Trả thù?
Bây giờ anh là một kẻ vô dụng, ngay cả bản thân cũng không thể tự bảo vệ, không
chừng còn liên luỵ mẹ, như bà ta đã nói, anh chỉ cần sống thật không lo nghĩ,
dù sao đời người chỉ cần ăn uống mà thôi...
Kể từ ngày
đó, Đỗ Trạch Thần như thu mình trong mai rùa, hầu như không nói một lời nào.
Đường
Huyên kéo cơ thể bệnh tật của mình, khóc lớn bên cạnh giường để động viên anh.
Tiếu Minh
Chính hết lòng khuyên ngăn, Chu Ngạn Lâm chỉ vào mũi anh, mắng anh một trận
cũng không khiến anh thay đổi tâm trạng.
Khi Đỗ Hoằng
Nghị đến, đôi mắt đỏ hoe vì đau buồn khi nhìn thấy con trai mình: "Đừng lo
lắng, Tiểu Thần, con phải vui lên, ba nhất định sẽ tìm bác sĩ tốt nhất cho con,
nhất định sẽ chữa khỏi bệnh cho con."
Đôi mắt của
Đỗ Trạch Thần cuối cùng cũng di chuyển, lúc sau nói: "Được ..."
Đường
Huyên vui mừng khóc, nhưng trái tim của Thẩm Ấu Dao thì chùng xuống. Đây là cuộc
đấu tranh cuối cùng của Đỗ Trạch Thần. Nếu Đỗ Hoằng Nghị không thật lòng, anh
có thể sẽ bị nghiền nát hoàn toàn ...
Một tuần
sau, Đỗ Hoằng Nghị không có tin tức gì, mặc kệ Dương Hiểu Viện có ngăn cản hay
không, ông ta đã đưa ra lựa chọn: không định chữa trị Đỗ Trạch Thần, cho dù
không có khả năng, nhưng một Đỗ Trạch Thần khỏe mạnh vẫn có tính uy hiếp hơn Đỗ
Trạch Thần bị liệt, để giảm thiểu rủi ro, ông ta đã chọn biến anh thành một người
vô dụng.
Tình yêu
thương của người ba dành cho Đỗ Trạch Thần bị ảnh hưởng bởi chiến thắng sắp tới,
trở nên ngày càng ít.
Tia sáng
cuối cùng trong mắt Đỗ Trạch Thần vụt tắt.
Kỳ Cao Nghị
và bạn của anh cũng đến, nói chuyện phiếm, cố gắng làm cho anh vui vẻ, nhưng
nhìn thấy bộ dạng thờ ơ của anh, cuối cùng không nhịn được mà vừa ôm anh, vừa
chửi vừa khóc.
Trái tim của
Đỗ Trạch Thần như nước tĩnh lặng, anh phát hiện ra mình đã trải qua khổ nạn một
lần, đột nhiên có đôi mắt nhìn thấu thế giới, anh có thể nhìn rõ nỗi đau của mẹ,
sự thờ ơ của ba, lòng trắc ẩn của bạn bè, sự lo lắng trong mắt Thẩm Ấu Dao.
Đó là tất
cả những gì có trên thế giới, không có gì to tát.
“Bà tới
đây làm gì?” Thẩm Ấu Dao chặn cửa, không cho Dương Hiểu Viện đi vào.
“Không lẽ
cô Thẩm thật coi mình là bà Đỗ?” Dương Hiểu Viện cười nói: “Chủ tịch Đỗ không
có thời gian qua đây, bảo tôi tới thăm Tiểu Thần, sao, tôi thăm Tiểu Thần còn cần
sự đồng ý của cô?"
Thẩm Ấu
Dao biết cô không giỏi ăn nói nên cũng không thèm nói nhiều, chỉ chặn cửa lại:
“Đỗ Trạch Thần không muốn gặp bà, mời đi ra ngoài.”
"Cô
dũng cảm đấy?" Dương Hiểu Viện đánh giá: "Nghe nói cô ký hợp đồng với Chu Ngạn Lâm? Hay cô cho rằng thái tử họ Đỗ vẫn
sẽ bảo vệ cô, cho nên không có gì phải sợ?"
Bà ta nói
"Thái tử họ Đỗ " với giọng châm chọc không gì sánh được.
Thẩm Ấu
Dao im lặng, nhưng cô kiên quyết không nhường đường.
“Cho bà ta
vào.” Giọng nói khàn khàn của Đỗ Trạch Thần đột nhiên vang lên từ phía sau.
Thẩm Ấu
Dao kinh ngạc quay đầu lại, thứ nhất do anh mở miệng, thứ hai do anh quyết định
như vậy, rõ biết cô không yên lòng.
“Để bà ta
vào.” Đỗ Trạch Thần kiên quyết nói: “Cô ra ngoài đi.”
Dương ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).