“Tiểu Thần,
Tiểu Thần!” Lúc Đường Huyên đến bệnh viện, bà đã bủn rủn đến đứng không vững,
khiến người ta cho rằng giây tiếp theo bà sẽ ngất đi. Nhưng một người phụ nữ
trông ốm yếu như vậy lại kiên cường đứng chờ ở cửa phòng phẫu thuật, nhất quyết
muốn tận mắt nhìn thấy con trai mình qua cơn nguy kịch.
Cảnh tượng
này khiến Đỗ Hoằng Nghị ngây người trong giây lát rồi vội chạy đến đỡ bà, giọng
ông nghẹn ngào nói: “Sao bà tới đây?”
Ai cũng biết
sức khỏe Đường Huyên không tốt, không chịu nổi kích thích. Dù biết Đỗ Trạch Thần
đã qua cơn nguy kịch, lo lắng mấy ngày như vậy cũng đủ khiến bà bệnh nặng một
trận. Cho nên trước khi Đỗ Trạch Thần qua cơn nguy kịch, tạm thời ông không định
nói cho bà biết.
“Bí thư
Dương nói cho tôi biết.” Đường Huyên vừa đấm vào ngực chồng mình, vừa khóc nức
nở nói: “Đó là con trai của tôi, sao ông có thể giấu tôi chứ?”
Thẩm Ấu
Dao nhíu mày, mục đích của bí thư Dương thật rõ ràng.
Cô liếc
nhìn vẻ mặt âm trầm của Đỗ Hoằng Nghị, nghĩ một lúc rồi nói: “Nói với dì thì
thôi, làm ơn đừng có nói với Đường lão tiên sinh, cơ thể của ông đang rất yếu sẽ
không chịu nổi đâu.”
Câu này
khiến Đỗ Hoằng Nghị rùng mình.
Đường
Huyên cũng đồng ý: “Dì biết rồi, sẽ không nói cho ông biết đâu, chuyện này phải
giấu ba.”
Bà vừa dứt
lời, tiếng di động chợt vang lên khiến Đường Huyên vô thức hoảng hốt, tay cầm
điện thoại không ngừng run.
“A lô, chú
Bạch hả? Chú nói cái gì?” Đường Huyên luôn ăn nói dịu dàng bỗng lớn tiếng hét
lên: “Không thể nào, chú nói gì vậy, lúc con đi ba còn khỏe mà!!!”
Tuy nói vậy,
nhưng mặt bà đã ướt đẫm nước mắt.
Trái tim Đỗ
Hoằng Nghị đập chậm một nhịp, ông giật lấy điện thoại: “A lô, chú Bạch, chú nói
lại với con đi.”
“Ông ấy
đang trong tình trạng nguy kịch rồi.”
Đường
Huyên gần như phát điên, một bên là con trai chưa biết sống chết ra sao, một
bên là người cha sắp chết. Vận mệnh cho cả đời bà gần như suôn sẻ, nhưng lại ở
lúc quan trọng nhất tàn nhẫn bắt bà phải chọn một trong hai.
Đường
Huyên gắng gượng buông bỏ một nửa tinh thần đặt trên người con trai để cùng Đỗ
Hoằng Nghị đi thăm cha mình, việc này khiến bà đau đớn kịch liệt.
Thẩm Ấu
Dao canh giữ bên ngoài phòng phẫu thuật, nghĩ đến ông già khôn khéo kia, dù chỉ
gặp ông một lần cũng chỉ nói chuyện với nhau một giờ đồng hồ, nhưng cô cũng cảm
nhận được tình yêu thương sâu sắc của ông dành cho Đỗ Trạch Thần.
Nhưng ở
lúc hấp hối sắp chết, đứa cháu ngoại này lại không thể gặp mặt ông lần cuối. Thẩm
Ấu Dao chỉ thấy trái tim như bị đá nặng đè lên, thật khó chịu.
Một người
ngoài như cô còn thế, khi Đỗ Trạch Thần tỉnh dậy, biết tin ông Đường mất sẽ thế
nào? Cô không dám nghĩ đến, chỉ có thể ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).