Sau khi Từ Triết Phàm nghe xong thì ngẩn ra. Anh không
nghĩ tới phản ứng đầu tiên của mẹ anh không phải là vui mừng mà lại là hoài
nghi rằng con trai bà đi cướp ngân hàng, Từ Truyền bên cạnh mở túi ra nhìn, sắc
mặt cũng có chút ngạc nhiên.
“Những thứ này hình như đều là do con trai chúng ta
mua…” Từ Truyền đang lật xem hóa đơn và biên lai của cửa hàng vàng ở thành phố
B.
Lưu Tú nghe xong lời này lập tức hoàn hồn lại rồi cúi
đầu nhìn vào trong túi, sau đó trong mắt bà hiện lên vài phần vui mừng. Phụ nữ
luôn không có chút kháng cự nào đối với những thứ trang sức bằng vàng và đặc biệt
là khi chúng còn được chất thành đống.
Lưu Tú tìm thấy chiếc hộp lớn nhất bên trong, khi bà mở
nó ra thì nhìn thấy một cặp vòng tay bằng vàng khiến cho hai vợ chồng già đều
lóa mắt.
Một lúc sau, Lưu Tú đóng nắp hộp lại rồi thận trọng hỏi:
“Tiểu Phàm, con nói cho mẹ biết ở trường con có hẹn hò không? Nếu không tại sao
lại đột nhiên mua nhiều trang sức bằng vàng như vậy? Tất cả lại còn là cho phụ
nữ đeo nữa.”.
Từ Triết Phàm đổ mồ hôi hột, vội vàng nói: “Mẹ à,
đương nhiên không phải. Những thứ này con mua cho mẹ hết nên mẹ cứ tự mình giữ
lấy rồi thích đeo gì cũng được. Còn nữa, con còn mua một chiếc đồng hồ cho ba.”
Anh lấy từ trong túi ra một chiếc đồng hồ. Nhìn vào vỏ hộp biết ngay đây là
hàng cao cấp với tay nghề rất tinh vi.
Lúc anh lấy ra cho Từ Truyền xem thì ánh bạc của đồng
hồ lập tức sáng ngời. Từ Truyền cẩn thận quan sát ánh sáng của nó rồi nói: “Chiếc
đồng hồ này chắc chắn không rẻ, tốt thì tốt thật nhưng không thể đeo nó khi
đang làm việc, nếu bị trầy xước sẽ mất giá trị.”.
Từ Triết Phàm nói: “Hỏng rồi thì mua thêm chiếc khác, cha
đừng luôn luôn tiết kiệm mọi thứ giống mẹ, con cũng không phải không thể mua nổi
những thứ này.”
Lúc nãy Lưu Tú đã đặt hết những chiếc hộp trong túi
lên trên giường rồi mở hết ra. Bây giờ có vẻ như họ sắp ngang ngửa với một tiệm
vàng nhỏ rồi.
Lưu Tú nhìn thấy nhiều đồ trang sức bằng vàng như vậy
lập tức há hốc mồm, đưa tay đẩy đẩy Từ Truyền, nói: “Cha nó, cha nó nhìn kìa, tất
cả đều là vàng.”
Từ Truyền bên cạnh cũng gật đầu.
Từ Triết Phàm không nhịn được cười, nói: “Mẹ, con đã
mua cho mẹ một đôi lắc tay và một đôi vòng tay, mẹ có thể đeo một cái hay hai
cái đều được. Con còn mua cho mẹ một chiếc vòng cổ dày và một chiếc vòng cổ mỏng,
mua thêm hai mặt dây chuyền nữa. Mẹ có thể thấy những mẫu này rất đẹp, con cũng
mua thêm ba chiếc nhẫn là vàng ròng, khoét rỗng và một chiếc khảm ngọc bích,
ngoài ra còn có mấy đôi hoa tai nữa…”
Lưu Tú xem xong có chút bối rối. Trước đây bà kết hôn
với cha của Từ Triết Phàm, nhưng vì nhà nghèo nên không có sính lễ gì, cộng
thêm việc gia đình ly tán đã dẫn đến nạn đói. Họ thật sự đã phải trải qua một
khoảng thời gian rất khó khăn. Nhưng con trai bà từ khi lên mười mấy tuổi đã rất
hiểu chuyện, giúp gia đình từ khó khăn trở nên ngày một khấm khá và giàu có
hơn, rồi bà còn được sống trong một ngôi nhà to lớn hơn. Lưu Tú gần như có được
tất cả những gì bà muốn. Những của hồi môn bà ao ư ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.