Vào kỳ nghỉ đông lại trùng hợp gặp phải một trận tuyết
rơi dày đặc có một không hai trong thế kỷ, tuyết rơi dày hơn nửa mét làm tàu bị
chặn đã khiến cho Từ Triết Phàm cùng Lý Bách Nhiên chỉ có thể ở lại thành phố B
thêm vài ngày.
Năm mới đang đến gần, tuy rằng cả thành phố B đều bị
tuyết phủ trắng xóa nhưng đường phố vẫn tấp nập người qua lại. Từ Triết Phàm mặc
áo khoác lông vũ vào rồi đeo thêm một đôi găng tay làm từ len nguyên chất. Vốn
dĩ anh cũng mua cho Lý Bách Nhiên một đôi y hệt nhưng kết quả anh nói gì cậu
cũng không mang theo mà chỉ bảo rằng đút tay vào trong túi áo cũng ấm áp như
nhau nên Từ Triết Phàm nghe xong cũng không miễn cưỡng cậu.
Bàn tay của Lý Bách Nhiên ấm áp quanh năm do đó nó sẽ
không dễ bị đông cứng vào mùa đông nếu không đeo găng tay, thế nhưng đối với Từ
Triết Phàm việc không đeo chúng khiến tay anh rất dễ bị tê cóng vậy nên anh bắt
buộc phải đeo vào.
Hai ngày nay cả hai cùng đi mua đồ ăn ngon với quà cho
gia đình, Lý Bách Nhiên hầu như không mua gì cả mà chỉ mua một chiếc máy bay đồ
chơi phiên bản giới hạn mẫu mới ra cho em trai Lý Huy.
Còn tất cả các thứ còn lại đều do Từ Triết Phàm chọn
mua.
Trong đó có rất nhiều thứ lặt vặt bao gồm một chiếc áo
khoác Cashmere cho mẹ anh và một chiếc áo khoác lông thú mẫu mới nhất cho bố
anh rồi cộng thêm hai bộ áo len và quần dài dành cho nam và nữ từ len nguyên chất.
Giá len nguyên chất trên thị trường rất đắt tiền, hơn nữa chúng đều được làm ra
bởi những thương hiệu đáng tin cậy vậy nên đắt thì có đắt một chút nhưng người
già mặc vào thì rất ấm áp và sẽ không bị mài mòn lại còn thoáng khí, do đó
không hề giống như mấy loại đồ ít chất lượng khác.
Lưu Tú và Từ Truyền đều tính toán chi li rất cẩn thận
trong cuộc sống thường ngày nên cho dù Từ Triết Phàm có đưa tiền để họ vui thì
họ cũng chưa chắc họ đành lòng đụng đến, vậy nên anh trực tiếp mua đồ rồi đem về
để họ nhất định phải mặc nó.
Lưu Tú cả đời sống ở nông thôn và cũng không bao giờ
đeo vàng bạc. Từ Triết Phàm nhớ rõ bà ấy thậm chí còn không có nhẫn đeo trên
tay trước khi qua đời vậy nên chỉ có thể trụi lủi mà đi, hiện tại nhớ lại lại
khiến trong lòng Từ Triết Phàm thấy hoảng loạn. Buổi tối hôm trước nhớ tới nên
ngày hôm sau anh dường như sợ quên mất mà nhanh chóng chạy đến tiệm vàng lớn nhất
thành phố B từ lúc sáng sớm để mua cho Lưu Tú một bộ trang sức bằng vàng ròng.
Từ Triết Phàm vẫn nhớ rằng vào năm 2000 là thời điểm
giá trị của vàng xuống thấp nhất và việc chọn mua vàng vào thời điểm này thì chắc
chắn sẽ có lãi.
Vì vậy anh đã chọn mấy bộ lớn nhất trong cửa hàng cho
mẹ mình vì vàng luôn là vật tích trữ có giá trị và nếu hiện tại bạn mua nó với
một số tiền nhỏ thì sau này nó có thể tăng gấp đôi hoặc thậm chí là gấp ba bốn
lần nên có mua nhiều bao nhiêu cũng không lỗ, thêm nữa mua nhiều để sau này cho
mẹ anh ấn đáy quan tài cũng tốt.
Từ Triết Phàm sau khi mua xong hết đã nhanh chóng mang
chúng về nhà cất vào trong một chiếc túi có khóa bởi những thứ này không phải
chuyện đùa và đồ có giá trị thì nhất định phải giữ cẩn thận.
Từ Triết Phàm hỏi Lý Bách Nhiên không cần mang thứ gì
về nhà à nên Lý Bách Nhiên lại cùng anh dạo một vòng cuối nhưng vẫn không mua
được thứ gì mà chỉ nói: “Mua những thứ này còn không bằng trực tiếp đưa tiền…”.
Từ Triết Phàm cau ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.