Lúc Từ Triết Phàm mở cửa ra thì thấy trong phòng vô cùng lộn xộn nên anh cho rằng đã có tên nào đột nhập vào nhà mình. Anh cởi giày rồi vội vàng chạy vào trong phòng, mở ngăn kéo ra thì thấy  sổ tiết kiệm bên trong  đã không cánh mà bay mất rồi.

Tên trộm lấy sổ tiết kiệm của anh thì được cái gì cơ chứ? Hắn ta có biết mật khẩu đâu nhỉ? Đột nhiên trong đầu anh nhớ tới cái gì đó, anh dùng sức kéo tủ quần áo ở phía trên. Quả nhiên...quần áo của Vu Thành cũng đã không cánh mà bay.

Anh lùi lại một bước, lúc này anh đã ý thức được sổ tiết kiệm là do Vu Thành lấy mất rồi. Sau đó anh bất lực mà ngồi trên sô pha, giơ tay day day trán, anh cảm giác được huyệt thái dương phồng lên và đau nhói.

Từ Triết Phàm và Vu Thành quen biết nhau hơn tám năm và đã ở bên nhau sáu năm. Tuy cậu là người lười biếng công việc nay đây mai đó, còn sống một cuộc sống  phụ thuộc vào anh nhưng anh không hề oán trách nửa lời mà ngược lại anh còn nghĩ: ‘Con người thì ai cũng phải có điểm tốt điểm xấu chứ? Nếu đã quyết định ở bên nhau thì phải hi sinh, nếu tính toán chi li thì làm sao mà chung sống được cơ chứ.’

Nhưng Vu Thành cũng không hiểu cho sự khoan dung của anh, chẳng những bỏ đi mà lại còn mang theo cả sổ tiết kiệm của anh nữa chứ.

Anh vò đầu bứt tóc nghĩ đến tại sao cậu ta lại biết mật khẩu sổ tiết kiệm của mình? Rồi lập tức cười khổ, hai người ở cùng nhau lâu như vậy, lâu đến nỗi cậu hiểu rõ anh như hiểu chính bản thân mình vậy. Trong lòng anh nghĩ cái gì, thói quen là gì cậu đều biết rõ. Mật mã sổ tiết kiệm của anh vẫn luôn để là ngày sinh nhật của mẹ chưa bao giờ đổi. Cậu chỉ cần thử hai lần là biết.

Bên trong còn có năm vạn tệ, anh định là sẽ mua nhà trả góp nhưng còn thiếu ba vạn. Anh thậm chí còn mặt dày định mượn chị gái vì mong muốn tương lai tốt đẹp của hai người, vì muốn có một chỗ để ở trong Vu thành phố này và vì muốn không phải nhìn sắc mặt của chủ thuê nhà khi trả tiền. Cũng vì muốn sau này hai người sống thoải mái tự do tự tại, anh dù phải từ bỏ liêm sỉ, dù phải đối mặt với chị gái kẹt sỉ cũng nhất định phải mượn cho bằng được.

Nhưng bây giờ, tất cả kế hoạch mà anh định sẵn đã vỡ vụn rồi. Từ Triết Phàm ngẩng đầu lên nhìn về phía chiếc gương đối diện. Trên gương mặt anh đầy mệt mỏi, thậm chí trên mặt còn có tia tuyệt vọng.

Làn da trắng nõn trước kia đã sớm biến mất. Liên tiếp mấy năm liền chạy việc ở bên ngoài đã sớm bị nắng phơi đến đen nhẻm cả rồi. Cho dù là đen như vậy nhưng vẫn không che được những nếp nhăn ở mắt kia. Đúng vậy, anh đã không còn trẻ nữa, ba mươi tuổi, anh đã ba mươi tuổi rồi.

Anh xoa xoa mặt rồi bất lực nằm trên ghế sô pha, người ở trong gương nhìn vừa già vừa tiều tụy. Không thể trách Vu Thành tại sao lại rời bỏ mình, bởi vì cậu  trẻ hơn anh,  cậu đang ở độ tuổi thiếu niên cả người tràn đầy sức sống.

Từ Triết Phàm  lấy điện thoại từ trong túi ra rồi  theo thói quen mà ấn một dãy số. Số điện thoại này đã không thể quen hơn, anh đã quen với nó đến mức không cần suy nghĩ chỉ cần theo phản xạ là có thể ấn ra. Mỗi lần gọi, đối phương ở đầu dây bên kia đều vui vẻ nói chuyện...

Không biết đã qua bao lâu, Từ Triết Phàm  ấn nút ngắt rồi anh liếc nhìn đồng hồ, đã nửa tiếng trôi qua rồi. Anh đặt điện thoại lên bàn rồi dựa lưng vào ghế sô pha. Thật ra, anh đã biết Vu Thành có người bên ngoài từ lâu rồi.

Nhưng anh vẫn nhắm mắt làm ngơ, tự lừa dối chính bản thân mình. Anh thấy mình và Vu Thành ở chung lâu như vậy thì tình cảm vẫn phải có, giữa hai người cũng chưa từng xảy ra những cuộc  cãi vã. Vu Thành thích ăn đồ anh nấu, cậu cũng từng nói nếu một ngày nào đó rời khỏi anh thì cậu sẽ không sống nổi. Cho nên anh nghĩ làm người nên khoan dung độ lượng một chút, nam nữ bình thường ở bên ngoài ăn bánh trả tiền không sau, huống chi là hai người đàn ông. Chỉ cần trái tim của anh luôn chờ đợi, ngay cả khi có người bên ngoài thì cũng chả  sao cả, chơi chán rồi cậu sẽ tự trở về mà thôi.

Đáng tiếc rằng anh  đã sai rồi, sai quá sai rồi. Trên đời này căn bản không có cái gì là đánh mất nhau là không sống được. Vu Thành nói những lời đó chỉ là lời ngon tiếng ngọt thôi, chính anh là người ngu ngốc khi cứ tin tưởng như vậy.

Từ Triết Phàm ngẩn người cả ngày trên sô pha. Đột nhiên nhớ tới cái gì đó, anh vội vàng đứng dậy đi vào phòng bếp. Sau đó kiễng chân lên mò mẫm trên nóc tủ lạnh, anh chạm được vào một cái hộp gỗ nghĩ thầm ‘May là cái này chưa bị Vu Thành phát hiện.’

Anh lấy chiếc hộp gỗ xuống, chiếc hộp chẳng biết là thời đại nào, từ thế hệ này sang thế hệ khác cho đến khi cuối cùng rơi vào tay của Từ Triết Phàm. Bề mặt gỗ đã có chút đen nhưng vẫn không làm tổn hại đến trình độ tinh tế của nó, chiếc hộp này cùng với đồ vật bên trong đều là di vật của mẹ để lại cho anh, trước khi mất mẹ nói, không có gì tốt để lại cho anh, vật này còn có thể có giá trị, nếu có thể thì sẽ truyền lại cho thế hệ sau...

Từ Triết Phàm dùng ngón tay vuốt ve rìa của chiếc hộp gỗ, nhìn một lúc lâu rồi nhẹ nhàng mở nó ra, sau đó thì anh nhìn chằm chằm vào nó. Hộp gỗ trống rỗng, sợi dây chuyền bên trong đã không cánh mà bay mất rồi. Anh đột nhiên nhớ lại những gì Vu Thành đã nói.

Vu Thành từng nói: “Tiểu Phàm, tôi đã tìm người hỏi thăm rồi, dây chuyền của em rất khó tìm được, còn giá trị hơn cả ngọc bích nên có thể bán được hơn hai triệu. Chúng ta bán nó đi, mua một ngôi nhà tốt hơn một chút, không phải em luôn muốn có một ngôi nhà thuộc về chúng ta sao? Điều này có thể tốt hơn nhiều so với bán mạng làm việc...”

Anh nhớ rằng anh đã từ chối và thay đổi vị trí cất dây chuyền. Từ Triết Phàm cầm một chiếc hộp gỗ một lúc rồi sau đó thì cảm thấy tay của mình đang run rẫy, anh vội vã cất hộp gỗ trong túi của mình rồi vội vã chạy ra khỏi cửa.

Bất kể thế nào thì anh  cũng muốn tìm thấy dây chuyền của mẹ, đó là kỷ vật duy nhất mà mẹ để lại cho anh, chỉ cần có thể trả lại cho anh thì cho dù Vu Thành có bắt anh quỳ xuống làm bò làm ngựa là được, làm gì cũng được.

Vì vậy, anh điên cuồng tìm kiếm ở khắp mọi nơi để tìm Vu Thành, như bình thường thì anh ta sẽ đi đến các quán bar đồng tính và câu lạc bộ đêm, anh tìm kiếm ở khắp mọi nơi, cho đến khi trời tối mà vẫn không tìm thấy gì.

Từ Triết Phàm cảm thấy có chút tuyệt vọng lang thang ở ngã tư, bước chân nhẹ tênh như bước trên mây, tâm trí anh đang suy nghĩ 'Vu Thành sẽ đi đâu? Anh ta sẽ đi đâu? Tình nhân của anh ta vẫn còn ở đây…' Anh nghĩ đến tình nhân của Vu Thành thì bất chợt đứng dậy.

Tình nhân đó, anh biết hắn vì đã từng vô tình nhìn thấy hai người đi với nhau và anh cũng biết người yêu của mình thường đến một nơi, một quán bar rất hẻo lánh. Đột nhiên, anh dường như đã tìm thấy hy vọng. Trên đường đi, Từ Triết Phàm không ngừng gọi vào số điện thoại của Vu Thành.

Khi anh đến quán bar, cậu đã bắt máy. Khoảnh khắc kết nối, anh nghĩ rằng mình sẽ lớn tiếng mắng chửi nhưng không, không chỉ mắng không ra mà giọng nói còn khàn khàn. Lúc lâu sau, anh mới thốt ra một câu nói:" Tiểu Thành, sợi dây chuyền đó đâu? Đó là món kỷ vật mà mẹ tôi đã để lại cho tôi …"

Phía đầu dây bên kia Vu Thành im lặng  một lúc lâu  thì mới mở miệng, giọng điệu dường như có chút hối lỗi, cậu nói: “Dây chuyền là do tôi cầm, Triết Phàm xin lỗi...” Từ Triết Phàm chỉ cảm thấy khóe mắt rất khô rát, anh nói: “Anh lấy đi làm sao không nói cho tôi biết?” Anh không cần phải nói xin lỗi với tôi, anh chỉ cần trả lại dây chuyền cho tôi thôi.”

Vu Thành có chút bối rối, nói: “Triết Phàm tôi bán dây chuyền rồi, em tha thứ cho tôi được không? Tôi thật sự không có cách nào khác, thật đấy. Mấy ngày trước, tôi mượn một tiền để làm ăn nhưng kết quả là mất trắng hết rồi. Những người cho vay tìm đến, mấy ngày kia vừa lúc em đi công tác không ở nhà, tôi sợ làm liên lụy em nên đa dọn ra ngoài. Họ nói nếu không trả tiền thì sẽ đánh gãy chân tôi. Tôi sợ lắm, tôi tìm ra tiền tiết kiệm, nhưng bên trong lại không đủ, cho nên... Tôi đành phải lấy dây chuyền của em”

Từ Triết Phàm chỉ cảm thấy đầu ong ong ‘Bán? Đã bán rồi à? Anh cố gắng hỏi:"Anh... bán cho ai rồi?" Vu Thành nói: “Chỉ là một người trong quán bar. Triết Phàm, tôi không biết. Hắn một phẩy tay liền cho tôi hai triệu. Tuy rằng dây chuyền bán ít nhất có thể đáng giá ba triệu nhưng vì gấp nên rất khó để  tìm người mua giàu có như vậy cho nên có thể trả hai triệu thật sự đã rất tốt rồi. Tôi  đã dùng một triệu hai trăm vạn để trả nợ và bây giờ còn lại tám trăm vạn. Triết Phàm, số tiền này tôi không cần, tôi đều trả cho em, tám trăm vạn có thể mua nhà, không phải  em luôn muốn mua nhà sao? Bây giờ cuối cùng cũng có thể thực hiện được mong muốn rồi, sau này tôi sẽ tìm một công việc tốt. Tôi cam đoan sẽ không bao giờ đi quán bar, không đi câu lạc bộ đêm. Chúng ta sẽ sống tốt đẹp cùng nhau. Tôi sẽ tốt với em, được không, Triết Phàm, Triết Phàm...” 

Anh chỉ cảm thấy có chút chóng mặt, anh bóp chặt điện thoại trong tay nói: “Tiểu Thành, đó là di vật của mẹ tôi, tôi đã nói không bán, làm sao anh có thể bán?” Vu Thành nói: “Chỉ là dây chuyền mà thôi, nếu em thật sự thích, về sau tôi mua cho em mấy chục cái, được không? Triết Phàm, bây giờ em đang ở đâu? Tôi sẽ đón em..."

Từ Triết Phàm bấm nút tắt, anh cảm thấy có chút bất lực. Không có nhà chỉ cần cố gắng kiếm tiền là được, không có tiền chỉ cần cố gắng làm việc là được nhưng không có dây chuyền thì… Bây giờ cả tâm trí của anh dường như đều trống rỗng, cho dù anh có nhiều tiền và nhà cửa thì cũng vô ích thôi. Lúc trước nó ở bên cạnh thì không có cảm giác gì nhưng bây giờ một khi mất đi thì lại đau đớn như đứt ruột, anh cảm thấy ngực mình trống rỗng.

Mặc dù từ nhỏ gia đình nghèo nhưng mẹ anh không nỡ bán dây chuyền mà coi nó là một kho báu cất lại cho mình, bà nói rằng để dành cho những suy tư của riêng mình.

Bây giờ đến tay anh thì nó lại rơi vào tay Vu Thành mất rồi. Anh lắc đầu, không trách Vu Thành mà chỉ nên đổ lỗi cho chính anh, đổ lỗi cho anh không có tiền đồ,  không có năng lực. Nếu tất cả có thể quay lại thì anh nghĩ anh nhất định sẽ học thật tốt rồi thi vào trường tốt, sau đó có công việc tốt thì sẽ  kiếm được rất nhiều tiền và có thể  tự mua  được nhà riêng.

Nếu như tất cả có thể quay lại thì  nhất định anh sẽ có thể bảo vệ những gì mẹ để lại cho anh. Có thể sống độc lập, chịu đựng được sự cô đơn mà không  cần dẫn sói vào nhà và cũng tuyệt đối sẽ không yêu người như vậy nữa. Nhưng trên thế giới này không có hai chữ 'nếu như' và cũng không có  thứ gì có  thể cho chúng ta cơ hội để  làm lại từ đầu cả.

Từ Triết Phàm có chút thất thần đi ra ngoài, sau khi đi vài bước thì anh lao xuống đụng phải một người, từ Triết Phàm  lập tức đứng dậy rồi vội vàng xin lỗi. Anh đụng phải một người đàn ông rất  đẹp, anh ta có làn da trắng mà Từ Triết Phàm luôn ngưỡng mộ, vóc dáng cũng đẹp. Trong ký ức của anh thì  người tình của Vu Thành dường như cũng có vẻ ngoài  giống như người này.  Khóe miệng của Từ Triết Phàm nở một cười cay đắng, sau đó thì ánh mắt của anh sa vào cổ của đối phương khiến cho  anh vô cùng ngạc nhiên.

Người đàn ông mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, bên ngoài mặc một chiếc áo khoác màu đen thời trang. Và dây chuyền treo lơ lửng lấp lánh trên cổ của anh ta rất quen thuộc.

Anh chớp mắt một lần nữa và xác nhận lại một lần nữa, ngoại trừ các sợi dây đỏ bị thay thế bằng chuỗi bạc bên ngoài thì nó chính xác là sợi dây chuyền mà Vu Thành đã bán đi của anh.

Từ Triết Phàm không nhịn được mà đưa tay ra muốn đi chạm vào, lại bị đối phương đột nhiên vẫy đi, anh ta không vui nói: “Người gì vậy, bất lịch sự quá đấy? Anh có thể sờ vào thứ  như này à? Anh có biết nó đáng giá bao nhiêu không? Hai triệu tệ đấy! Mỗi lần chạm vào thì tính một trăm ngàn tệ, anh có thể trả nổi không?" 

Anh ngập ngừng một lúc sau đó nói: “Tôi xin lỗi...” Sau đó  anh chậm rãi lấy   từ trong túi ra một chiếc hộp nhỏ, ngón tay không ngừng vuốt ve chiếc hộp và nói: “Tôi chỉ muốn đưa cái hộp dây chuyền này cho anh mà thôi..." 

"Hộp à?" người đàn ông nhìn Từ Triết Phàm cầm trong tay một cái hộp của thứ  gì đó thì anh ta đột nhiên sáng mắt.

Anh chậm rãi mở chiếc hộp ra và nói: “Này, bên trong có rãnh, dây chuyền đặt vào chính giữa, chiếc hộp được chạm khắc bằng gỗ thuần túy nên rất thích hợp để chứa những viên ngọc giá trị như thế này.” Người đàn ông nghe thấy thì nãy ra  một số ý định nhưng sau đó lại tỏ vẻ  nghi ngờ mà nói: "Anh thực sự sẵn lòng  cho tôi à?Chiếc hộp này trông không hề rẻ tiền đâu."

Từ Triết Phàm gật đầu, nhìn dây chuyền tràn đầy nỗi nhớ nói: “Cái này tặng cho anh, chỉ là anh có thể hứa với tôi rằng anh sẽ giữ nó thật tốt không...” Người đàn ông thấy Từ Triết Phàm chân thành nê không tự chủ mà giơ tay sờ dây chuyền  rồi nói: “Đương nhiên rồi.”

Anh bất đắc dĩ đưa cái hộp qua, chỉ vào dây chuyền trên cổ anh ta rồi hỏi: “Có thể để cho tôi nhìn nó một lần nữa không, chỉ một lần...” Quán bar đều là những người quen biết nên anh ta không sợ  sẽ bị Từ Triết Phàm cướp mất nên anh ta từ từ tháo dây chuyền xuống và đưa cho Từ Triết Phàm.  Từ Triết Phàm đưa tay đón lấy rồi cẩn thận đặt dây chuyền vào trong hộp, khi ngón tay chạm vào anh cảm nhận như có một loại cảm giác nhẹ nhàng.

Từ Triết Phàm chậm rãi che nắp lại. 'Tách' một giọt nước mắt rơi xuống, giọt nước mắt rơi xuống trên hộp. Chỉ trong một khoảnh khắc,  Từ Triết Phàm cảm thấy trước mắt có một luồng ánh sáng chói lóa, chưa để anh xem kỹ thì  trong hộp đột nhiên phát  ra  một luồng ánh sáng, anh kinh ngạc mở miệng còn chưa kịp kêu lên thì cả người đã mất ý thức trong luồng ánh sáng chói mắt ấy rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play