Từ Triết Phàm ăn được vài miếng rồi lại nhìn sang bàn
tay đang cầm đũa của Lý Bách Nhiên. Vì nơi bị thương là phần tiếp giáp giữa
ngón cái và ngón trỏ và lại bị băng gạc quấn quanh dày đặc nên việc cầm đũa có
vẻ khá khó khăn.
Từ Triết Phàm hỏi cậu: “Tay cậu còn đau không?”.
Lý Bách Nhiên cắn nốt nửa miếng gà viên còn lại đang ở
trên tay Triết Phàm vào miệng sau đó vụng về lắc đũa: “Không sao…”. Cậu vừa dứt
lời đã thấy một chiếc đũa từ giữa mấy ngón tay lập tức rơi xuống đất.
Từ Triết Phàm mím môi sau đó đứng dậy đi vào bếp lấy
thìa nhân tiện bưng ra một bát canh thịt bò vẫn còn nóng hỗi. Thấy có thêm món
canh thịt bò nên Lý Bách Nhiên trực tiếp cầm lấy húp một ngụm lớn vì thật sự cậu
đã rất đói và món canh thịt bò chính là ăn món yêu thích của cậu.
Từ Triết Phàm xé một nửa con vịt quay mà Lý Bách Nhiên
đem tới sau đó đặt vào một chiếc đĩa sạch sẽ rồi bày thêm một số món ăn nhẹ
khác và dọn ra đầy một bàn.
Sau khi ngồi xuống bàn ăn, Lý Bách Nhiên cũng ăn hết nửa
bát cơm còn lại của Từ Triết Phàm và mấy món ăn kèm anh vừa nấu cũng được cậu
ăn gần hết. Từ Triết Phàm đưa đũa lên gắp vài miếng. Trước kia những món ăn vặt
này đối với anh có vị chỉ khá ổn nhưng chúng hiện tại lại mang theo nhiệt độ từ
cơ thể Lý Bách Nhiên làm cho người ta cảm nhận sự ấm áp từ đầu lưỡi tới cả
trong lòng.
Đặc biệt khi nhìn Lý Bách Nhiên chuyên tâm ăn đồ ăn
mình nấu lại làm trong lòng Từ Triết Phàm dâng lên một cảm giác ấm áp đã mất từ
lâu và hoàn toàn khác với cảm giác khi trước một mình ngồi ăn trong phòng.
Nó giống như như một bức tranh nhàm chán bỗng chốc trở
nên linh hoạt với mọi thứ hiện ra vô cùng sống động trước mắt.
Sau khi ăn xong Lý Bách Nhiên giúp Từ Triết Phàm dọn dẹp
bát đũa. Từ Triết Phàm đã tìm ra một đôi găng tay chống thấm nước sau đó cẩn thận
mang vào cho Lý Bách Nhiên rồi bảo anh đi tắm.
Từ Triết Phàm mang bát đũa vào bếp rửa sạch cất lên kệ
và khi anh bước ra thì tiếng nước trong phòng tắm cũng đã dừng lại nên Lý Bách
Nhiên chắc cũng sắp ra rồi. Từ Triết Phàm bước nhanh đến bên cạnh bàn sau đó
nhanh tay lấy ra chiếc lược trong ngăn kéo đặt lại lên bàn.
Sau khi tắm xong Lý Bách Nhiên mặc một bộ pyjama đi ra
và vừa đi vừa lau tóc. Từ Triết Phàm do dự để cậu ngồi xuống rồi lấy máy sấy
tóc ra sấy khô tóc cho cậu. Lý Bách Nhiên đặt khăn lau tóc lên bàn rồi nói: “Tiểu
Phàm, tôi vừa mới nghĩ về vấn đề của tòa nhà thương mại đấy. Về việc cho thuê
và vận hành sau khi niêm yết thì một mình cậu thật sự không thể làm được nên cậu
cần tìm một người có hiểu biết đến giúp cậu. Tôi tình cờ có quen một người bạn
có nhiều kinh nghiệm trong lĩnh vực này vì vậy nếu cậu ta không có bận việc gì
thì tôi sẽ mang cậu ta đến đây, cậu thấy thế nào?”.
Từ Triết Phàm dừng tay lại rồi nói: “Dày dặn kinh nghiệm
thì quả thật rất tốt nhưng bạn của cậu có đáng tin cậy không?”.
Đối với người cái gì cũng không biết như Từ Triết Phàm
thì điều anh cần trong công việc này không chỉ là một người có kinh nghiệm
phong phú mà còn là một người đáng tin cậy để anh có thể tin tưởng vào, nếu
không tiền sẽ bị người ta lén lút chiếm dụng trong bóng tối nhưng bản thân lại
chẳng hay biết gì.
Lý Bách Nhiên suy tư một lúc rồi nói: “Tiểu Phàm, cậu
không tin tưởng tôi sao?”.
Từ Triết Phàm nghe đến hai chữ tin tưởng thì trong
lòng lại không thể giải thích rõ ràng cho lắm, mí mắt anh rủ xuống và không nói
lời nào do anh cũng không biết phải trả lời câu hỏi này ra làm sao. Lý Bách
Nhiên luôn nằm trong vùng màu xám xịt giữa
sự tin tưởng và không tin tưởng trong lòng anh và nếu so với một người xa lạ
thì đương nhiên anh sẽ tin tưởng Lý Bách Nhiên hơn nhưng sự tin tưởng này còn
lâu mới đạt đến mức độ tin tưởng tuyệt đối.
Lý Bách Nhiên đợi một lúc nhưng vẫn chưa nhận đư� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.