Lúc Từ Triết Phàm tỉnh lại đã là sáng ngày hôm sau và
đồng thời sau khi cơn say đi qua cũng khiến đầu anh có chút đau nhức. Anh ngồi
bật dậy trên giường rồi đưa tay vuốt tráng dụi mắt sau đó cúi đầu nhìn xuống cơ
thể và ngơ ra một lúc lâu. Tối hôm qua anh đi ngủ trong khi vẫn chưa tắm rửa và
trên người vẫn còn đang mặc bộ đồ lúc tối. Từ Triết Phàm nhanh chóng vung tay cởi
bỏ chiếc áo len rộng thùng thình nhưng bất chợt khựng lại vì nhớ lại chuyện xảy
ra tối qua và mặc dù anh không nhớ chi tiết đoạn sau lắm nhưng vẫn nhớ được đại
khái nội dung của nó nói về cái gì.
Hình như anh đã cùng Thiệu Lôi uống rượu ở quán bar
trước sau đó… đã công khai tán tỉnh Lý Bách Nhiên trên con đường đầy tuyết. Hai
người thậm chí còn lời qua tiếng lại và còn to tiếng với nhau vài câu.
Anh nhớ rằng Lý Bách Nhiên đã cố giải thích với anh gì
đó nhưng lúc ấy anh hoàn toàn không thèm đếm xỉa đến lời nói của cậu mà chỉ
luôn miệng đòi chia tay? Anh còn nhớ rằng mình cứ nói đến từ bạn cùng giường gì
đấy nhưng cũng đã qua mấy tiếng vì vậy anh cũng không thể nhớ chi tiết chuyện
đó. Việc đó cũng không đáng nói nhưng điều đáng nói là hình như sau đó anh còn
suýt òa khóc lên. Từ Triết Phàm bất giác đưa tay lau lau khóe mắt và quả nhiên
anh cũng đã khóc không ít vì đến tận bây giờ mà mắt vẫn còn sưng.
Cảm nhận đầu tiên mà Từ Triết Phàm cảm thấy được đó
chính là xấu hổ. Anh tự trách rằng bản thân lúc đó đã quá xúc động lại còn mất
đi quyền kiểm soát lý trí. Con người thật sự không nên uống say vì mỗi lần uống
say đều làm ra những chuyện xấu hổ khiến
người khác chê cười. Lúc ấy Từ Triết Phàm không chỉ đứng trên đường khóc bù lu
bù loa mà còn trêu chọc bạn giường nhưng trêu chọc bạn giường cũng không đáng
nói mà điểm mấu chốt đáng nói là…anh đã vươn chân đạp Lý Bách Nhiên một đạp.
Từ Triết Phàm không nhớ rõ cái chân của anh đã đá vào
bụng hay vào phần dưới của Lý Bác ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.