Mười ba cây được trồng lúc chiều đã mọc lên đến ngang cổ chân, đầy lá xanh tươi tốt.
Từ Triết Phàm không tin được nên chạy đến cẩn thận quan sát. Anh nhớ lúc mình trồng nó vẫn là một hàng cây non nhỏ, nhìn từ xa giống như một hàng hành lá, sao có thể lớn nhanh như vậy được? Thậm chí cành lá còn rất rậm rạp.
Anh ngồi xổm xuống, hai tay nắm chặt rễ cây. Rễ cây cắm chắc vào đất, thân cây cũng rất thẳng, không bị cong quẹo hay nứt nẻ gì cả. Không nghĩ được là lúc đó mình chỉ thử nghiệm một chút, ai ngờ lại có bất ngờ thật. Có lẽ nơi này rất thích hợp để thực vật sinh trưởng. Hơn nữa, sinh trưởng nhanh như vậy chắc chắn có liên quan đến chất lượng đất và lượng nước ở đây.
Anh cảm thấy cứ theo tình hình sinh trưởng như thế này thì chắc vài ngày nữa là có thể nở hoa kết trái nhưng không biết mấy quả này có đem ra ngoài được không.
Từ Triết Phàm cho rằng điều đó là có thể. Mấy ngày nay anh cũng hiểu được một ít quy luật của không gian này. Thứ duy nhất có thể mang vào nơi này là thực vật, còn sắt và đá đều không được. Ngoại trừ những thứ đã có sẵn ở đây như nước và đất đen là không thể mang đi thì cái gì anh mang vào đều có thể lấy ra. Cây ăn quả này cũng là anh mang vào nên hẳn là có thể đem nó ra ngoài.
Mặc dù anh đã có điểm nắm chắc nhưng vẫn còn hơi chưa chắc chắn lắm, chỉ có thể đợi khi nào cây ra quả thì mới biết được.
Sáng hôm sau, Lưu Tú đánh thức Từ Triết Phàm dậy sớm, làm bữa sáng cho anh rồi nói: “Ngày nghỉ chỉ biết đi chơi, đến giờ đi học cũng không biết, bài tập đã làm chưa? Không làm bài tập thì đợi cô giáo phê bình đi. Đến lúc đó đừng nói con là con của mẹ, xấu hổ chết mất.”
Từ Triết Phàm nghe vậy thì sửng sốt. Anh thật sự quên mất chuyện bài tập. Không phải là quên mà căn bản là không biết có bài tập gì, vừa ăn sáng vừa nghĩ nên tìm cớ gì để bỏ qua chuyện này.
Lưu Tú chiên một ít hộp bánh hẹ, cho Từ Triết Phàm ăn hai hộp sau đó đóng gói thêm năm hộp rồi dặn Từ Triết Phàm để hai hộp cho Lưu Quyền ăn.
Lưu Quyền là con trai của ông Lưu. Năm đó, anh được Từ Truyền cứu khi rơi xuống nước nên mấy năm nay hai nhà có quan hệ rất tốt. Bình thường nhà Từ có chuyện gì thì ông Lưu cũng chủ động giúp đỡ. Vườn trái cây lần này của Từ Truyền cũng là do ông Lưu sắp xếp. Nhờ có mối quan hệ này mà tiết kiệm được trăm tệ tiền.
Mẹ của Lưu Quyền đã qua đời do bệnh vào năm ngoái. Trong nhà chỉ có ông Lưu luôn bận rộn mà chăm sóc một đứa trẻ thì không dễ dàng gì, vì vậy Lưu Tú thường mang đồ ăn cho Từ Triết Phàm, con trai ăn một miếng thì Lưu Quyền cũng ăn một miếng.
Từ Triết Phàm vội vàng gật đầu nói: “Mẹ, mẹ cứ yên tâm đi.” Nói xong thì cầm hộp cơm do Lưu Tú làm rồi đi bộ đến trường học.
Trường tiểu học cách nhà anh không gần lắm nên đi bộ phải mất tận hai mươi phút. Ngôi trường là một dãy nhà ngói đỏ có tường gạch bao quanh, bên ngoài tường là sân thể dục.
Lúc này, trên sân thể dục đang chật ních học sinh nối đuôi nhau đến trường. Từ Triết Phàm nhìn thấy ngôi trường đơn sơ trong ký ức của mình thì cảm thấy có chút giống như đang mơ. Đó chính là tuổi thơ vô lo vô nghĩ của anh.
Trong trường có phòng bếp để hâm nóng đồ ăn cho học sinh. Anh theo trí nhớ của mình đem hộp cơm vào bên trong, sau đó đi đến lớp học.
Tiểu học có tổng cộng sáu lớp. Lớp một là nhỏ nhất, sau đó lần lượt đến lớp sáu.
[Trường tiểu học bên Trung Quốc có 6 khối từ lớp 1 đến lớp 6 chứ không phải từ lớp 1 đến lớp 5 như mình.]
Từ Triết Phàm đứng lại nghĩ một chút. Năm nay anh mười tuổi, vì anh đi học sớm từ lúc sáu tuổi nên mười tuổi chính là lớp năm.
Từ Triết Phòng tính toán xong thì chậm rãi đi đến phòng học lớp năm.
Những bạn khác đều tám tuổi mới vào lớp một, vì sao anh phải đi học từ lúc sáu tuổi? Chuyện này chủ yếu là do Lưu Quyền. Khi còn nhỏ Từ Triết Phàm rất dính lấy Lưu Quyền, ngày nào cũng đi chơi với anh, bám theo sau anh. Lưu Quyền đến tuổi đi học thì sẽ không chơi cùng anh được nữa nên Từ Triết Phàm đòi đến trường đi học với anh. Lưu Tú không có cách gì nên đã tìm một người họ hàng xa. Người đó là giáo viên nên bà dùng chút quan hệ để Từ Triết Phàm được nhận vào học. Lúc đó để cảm ơn người ta, mẹ còn tặng người họ hàng kia năm mươi quả trứng vịt.
Vì vậy Từ Triết Phàm trở thành học sinh nhỏ tuổi nhất lớp năm vào thời điểm đó.
Anh cuộn cặp sách sau lưng bước lên bậc thang, mở cửa vào lớp. Trong lớp rất ồn ào. Vì không có giáo viên ở đây nên mọi người đều đang nói chuyện. Một số bạn còn gác chân lên bàn và nói lớn tiếng. Không ai chú ý đến Từ Triết Phàm đã vào lớp học cả. Trước tiên anh nhìn chiếc bảng đen và bục giảng đơn sơ rồi quét mắt nhìn những cái bàn học và cảm thấy hơi đau đầu. Vì lúc trước thường xuyên thay đổi vị trí nên anh đã quên mất chỗ ngồi của mình là ở đâu.
Đang đứng ngây người ở đó thì Lưu Quyền bước vào. Anh nhìn thấy Từ Triết Phàm đứng đó thì nói: “Tiểu Phàm, đang nhìn gì vậy? Mau vào chỗ ngồi đi, giáo viên sắp đến rồi.”
Từ Triết Phàm cảm thấy hơi xấu hổ, gãi đầu và hỏi: “Em ngồi ở đâu vậy?”
Lưu Quyền sửng sốt một chút rồi chỉ vào chỗ cạnh tường và nói: “Không phải chỗ đó sao?”
Một bạn nam đi vào cùng Lưu Quyền ở sau lưng cười “Xuy” một tiếng rồi bĩu môi nói: “Thằng này hai ngày trước ngã ở lối đi, chắc là não hỏng luôn rồi, ngay cả chỗ ngồi cũng không biết. Mau đi tìm bác sĩ đi.”
Từ Triết Phàm quay lại nhìn thì thấy khuôn mặt cậu ấy rất quen. Hình như cậu ấy là người tên Lý Bách Nhiên mà anh gặp lúc mới tái sinh. Cậu mặc một chiếc áo ngắn tay màu trắng, mặc quần đen, chân đi đôi giày cao su màu trắng. Từ Triết Phàm thoáng cảm thấy điều kiện nhà Lý Bách Nhiên rất tốt bởi vì thời đó thì học sinh bình thường không thể mặc quần áo chất lượng như vậy được.
Lý Bách Nhiên lắc lư cặp sách đi đến trước mặt Từ Triết Phàm rồi liếc nhìn anh một cái, sau đó đi lướt qua anh ngồi vào vị trí cạnh tường. Nói cách khác là cậu và Từ Triết Phàm ngồi cùng bàn.
Lưu Quyền vỗ vỗ Từ Triết Phàm và nói: “Sắp đến giờ học rồi, mau vào chỗ ngồi đi chứ.”
Từ Triết Phàm đành phải gật đầu rồi đi về chỗ ngồi: “À, Lý Bách Nhiên, cho tôi vào trong.”
Lý Bách Nhiên cũng không ngẩng đầu lên mà thẳng thắng châm chọc nói: “Vẫn còn nhớ tên tôi sao?” Một lúc sau mới bỏ chân xuống.
Từ Triết Phàm chen vào ở đằng sau, đặt cặp sách lên bàn. Vừa xong thì tiếng chuông vào học vang lên khiến Từ Triết Phàm giật mình nhớ đến chuyện bài tập về nhà. Anh nhỏ giọng hỏi Lý Bách Nhiên bên cạnh: “Hai ngày nghỉ có bài tập về nhà không?”
Lý Bách Nhiên nghiêng đầu nhìn anh nói: “Không có.”
Lúc này Từ Triết Phàm mới thở phào nhẹ nhõm.
Tiết đầu là tiết toán. Thầy toán cầm một xấp đề kiểm tra lên và nói vài câu rồi bắt đầu phát đề. Đề của lớp năm đối với Từ Triết Phàm thì quá dễ dàng và anh làm một cách rất nhẹ nhàng.
Tiết thứ hai là ngữ văn. Giáo viên ngữ văn là giáo viên chủ nhiệm của lớp họ, vừa lên bục giảng đã yêu cầu nộp bài tập. Từ Triết Phàm ngẩn ra, nhìn về phía Lý Bách Nhiên bên cạnh, dùng ánh mắt hỏi ‘không phải cậu nói không có bài tập sao?’.
Lý Bách Nhiên ở bên cạnh lạnh lùng trả lời: “Tôi chỉ nói môn toán không có…”
Giáo viên chủ nhiệm liếc nhìn bài tập, sau đó đẩy kính trên mũi nói: “Ai chưa nộp bài tập giơ tay lên!”
Từ Triết Phàm giơ tay lên rồi quay lại nhìn hai lần, có vài bạn cũng chưa làm.
Giáo viên chủ nhiệm yêu cầu từng người đứng lên trình bày lí do. Có người nói do bụng đau, có người nói do đi về nhà ngoại, có người nói để quên cặp sách ở trường. Đến lượt Từ Triết Phàm, anh đứng lên nhìn xuống chân và nói: “Giúp gia đình làm việc nên chưa viết xong.”
Dù sao Từ Triết Phàm cũng có kinh nghiệm sống lại nên biết cách nói như thế nào để xin tha thứ. Anh nói làm việc phụ giúp cha mẹ thì chuyện này nên khen chứ không nên phê bình. Thêm nữa, anh nói là mình viết chưa xong chứ không phải không viết, cái này sẽ khiến giáo viên thấy được ít ra anh đã có cố gắng.
Vì vậy, giáo viên chủ nhiệm chỉ nhìn Từ Triết Phàm một lúc rồi sau đó cũng dặn dò vài câu lần sau chú ý rồi không cũng làm khó dễ mà cho anh ngồi xuống.
Sau khi Từ Triết Phàm ngồi xuống, Lý Bách Nhiên ở bên cạnh quay đầu lại nhìn anh một cách kỳ lạ.
Lúc ăn cơm trưa, Từ Triết Phàm vào phòng bếp lấy hộp cơm. Khi trở lại lớp học thì thấy Lưu Quyền đang ngồi trên bàn của Lý Bách Nhiên ăn bánh rán nhân thịt cùng nhau. Trên bàn còn có mấy cái bánh bao nóng hổi. Các bạn học sinh đang ăn bên cạnh đều nhìn qua, lặng lẽ nuốt nước miếng.
Lưu Quyền thấy Từ Triết Phàm đi đến thì vội hỏi: “Tiểu Phàm, đến đây ăn bánh bao này, nhân thịt ngon lắm.”
Từ Triết Phàm lắc đầu. Anh nâng hộp cơm trong tay lên và nói: “Em có đem theo cơm rồi.”
Lưu Quyền nói: “Ăn một cái đi, là Lý Bách Nhiên mua đó. Anh kêu cậu ấy mua luôn phần cho em rồi.”
Từ Triết Phàm sửng sốt không đáp lời mà chỉ im lặng đặt hộp cơm lên bàn, Lý Bách Nhiên ở bên cạnh cắn bánh bao và bĩu môi nói: “Bây giờ nhà người ta có nhiều vườn trái cây rất giàu nên họ không thèm ăn mấy cái bánh bao rách nát này đâu.”
Lưu Quyền đánh Lý Bách Nhiên một cái rồi nói: “Giáo viên đã nói bạn cùng lớp là phải đoàn kết, không được chia rẽ đánh nhau. Tiểu Phàm mau đến đây, anh lấy cho em một cái lớn nè.”
Từ Triết Phàm ngồi xuống rồi mở hộp cơm ra. Lưu Quyền không nói thêm lời nào mà trực tiếp đặt một cái bánh bao nhân thịt lên trên hộp cơm: “Anh biết em thích nhất món này, từ xa đã ngửi thấy mùi thơm rồi.”
Từ Triết Phàm gật đầu, nói cảm ơn, sau đó đẩy hộp cơm qua và nói: “Các cậu muốn ăn bánh hẹ chiên không? Sáng nay mẹ tôi đã làm nó.”
Hai mắt Lưu Quyền sáng lên, nói: “Anh thích ăn nhất.” Nói xong vươn tay lấy một cái.
“Lý Bách Nhiên, cậu ăn không? Bánh hẹ dì Lưu làm ăn rất ngon đó.” Lưu Quyền nói.
Lý Bách Nhiên vừa mới ăn xong một cái bánh bao rồi phủi phủi tay nói: “Thôi bỏ đi. Chắc chỉ có phần của cậu thôi chứ không có phần của tôi.”
Từ Triết Phàm nói: “Tôi không thích ăn cái này lắm. Cậu ăn đi, còn vài cái đó.”
Lý Bách Nhiên mỉm cười để lộ hàm răng trắng và nói với Từ Triết Phàm: “Thật ngại quá, tôi cũng không thích ăn lắm.” Nói xong thì quay đầu lại cắn một miếng bánh rán nhân thịt trên bàn.
Từ Triết Phàm quay đầu đi và thầm nghĩ: “Tên nhóc này cũng khó chiều thật. Sao lại rắc rối vậy chứ? Không phải chỉ quên tên của cậu ta thôi sao? Cũng không đến mức tính toán chi li vậy chứ!”
Anh vừa ăn vừa nghĩ. Anh đã mơ hồ nhớ ra được cậu bé tên Lý Bách Nhiên này là ai. Năm đó quả thật là có chuyện như vậy. Năm lớp bốn có một học sinh từ thành phố chuyển đến, học ở quê đến lớp sáu thì trở lại thành phố vì cha cậu chuyển công tác.
Trước đây hình như cha cậu là bí thư chi bộ thôn, có quen với họ hàng nhà Lưu Quyền. Sau này được cấp trên thăng chức thì Lý Bách Nhiên trở thành người được gọi là cậu hai nhà quan chức.
Từ Triết Phàm vừa ăn vừa âm thầm lắc đầu. Tên nhóc này từ khi còn nhỏ đã nói chuyện ngông cuồng như vậy thì không biết sau này sẽ khó quản đến chừng nào. Từ Triết Phàm chỉ là người dân bình thường nên cũng không muốn kết bạn với con nhà quan chức lớn và giàu có. Dù sao thì tên nhóc này cũng sẽ rời đi vào năm lớp sáu, sau này sẽ không còn liên quan gì đến nhau nữa, đường ai nấy đi. Chỉ cần trong khoảng thời gian này không nói chuyện với cậu ta là được rồi. Hơn nữa, người lớn như anh mà tức giận với một đứa nhóc thì quá ấu trĩ rồi.