Ngày hôm sau là có kết quả kiểm tra. Thầy toán bước vào lớp với tâm trạng rất vui vẻ, giơ tay phải đang cầm bài lên và nói rằng một số bạn trong lớp làm rất tốt. Thầy rất hài lòng.

Sau đó thì đọc tên các bạn. Hạng một là Lý Bách Nhiên, 100 điểm.

Hạng hai là Từ Triết Phàm, 99 điểm.

Trước tiên thầy toán đọc tên 5 bạn điểm cao nhất, sau đó thì khen ngợi Từ Triết Phàm.

Từ Triết Phàm ở dưới nghe xong có chút chột dạ. Thật lòng mà nói, trước đây thành tích học tập của anh chỉ ở mức trung bình. Vì anh nhỏ hơn các bạn cùng lớp hai tuổi nên vẫn còn rất ham chơi, chỉ biết chơi mà không lo học. Sau đó, anh bắt đầu chăm chỉ học tập từ cấp hai. Khi đó, anh nghe mọi người nói thế giới bên ngoài rất tốt nên anh rất háo hức muốn nhìn thấy thế giới bên ngoài. Mà lúc đó thi đậu cấp ba và học ở thành phố là con đường duy nhất để thoát khỏi vùng nông thôn. Vì mục đích này cho nên anh đã học tập rất chăm chỉ ở cấp hai và đến cuối cùng cũng may mắn đậu vào một trường cấp ba trong thành phố.

Sau ba năm cố gắng thì cuối cùng cũng được vào một trường đại học. Mặc dù trường đại học chỉ bình thường nhưng ít nhiều gì cũng khiến cha mẹ ở nông thôn rất hãnh diện. Mọi người đều nói nhà Từ sinh một cặp trai gái rất giỏi. Con gái thì làm giáo viên, con trai là sinh viên đại học.

Từ Triết Phàm nhớ lại những chuyện đó thì có chút tiếc nuối. Ngay lúc này, cánh tay bị ai đó kéo một cái. Anh quay đầu lại thì thấy Lý Bách Nhiên đang cau mày nhìn anh và nói: “Phát ngốc gì vậy? Thầy giáo bảo cậu lên lấy bài kìa!”

Từ Triết Phàm nghe thế thì vội vàng đứng dậy đi lên. Khi anh nhận bài kiểm tra thì thầy toán còn mỉm cười động viên anh, dặn dò anh sau này phải tiếp tục cố gắng.

     

Vài học sinh ngồi đằng trước quay lại nhìn Từ Triết Phàm với ánh mắt kỳ lạ. Lý Bách Nhiên là học sinh từ thành phố chuyển đến, thành tích cao là đúng rồi. Hơn nữa cậu còn ở trong những học sinh đứng đầu lớp nên tất nhiên là không có gì để bàn cãi. Nhưng Từ Triết Phàm bình thường thi chỉ được có 60 70 điểm thôi, sao lần này điểm lại cao như vậy.

Một số bạn thậm chí còn thầm nghĩ rằng liệu có phải Từ Triết Phàm gian lận khi thi không? Chép bài của Lý Bách Nhiên hoặc vân vân và mây mây…

Không thể trách bọn họ lại nghĩ như vậy. Bởi vì bình thường không thấy Từ Triết Phàm học hành chăm chỉ như vậy, ngay cả bài tập về nhà cũng không làm thì sao thành tích lại tăng nhanh như vậy được? Môn toán khó như vậy là được 99 điểm. Thật sự rất đáng nghi.

     

Từ Triết Phàm không chú ý đến điều này. Anh cúi đầu nhìn bài của mình và phát hiện ra rằng một điểm bị trừ là một câu hỏi trắc nghiệm rất đơn giản. Tất cả là do anh đọc đề không kỹ và hiểu sai ý của câu hỏi. Vì vậy, Từ Triết Phàm rất bình tĩnh cất bài kiểm tra vào ngăn bàn rồi bắt đầu nghe giảng.

Còn một người nữa lúc này cũng đang nghi ngờ. Lý Bách Nhiên vừa cầm bài kiểm tra vừa liếc nhìn Từ Triết Phàm bên cạnh, phát hiện tên này không có vẻ vui mừng lắm? Còn tỏ ra rất bình tĩnh nữa. Cậu lắc bài kiểm tra trong tay và bỏ nó vào ngăn bàn. Từ Triết Phàm có gian lận hay không thì anh là người biết rõ nhất. Bình thường tên nhóc này chỉ đạt đủ điểm yêu cầu thôi mà lần này điểm lại cao đến vậy, chỉ thấp hơn mình một điểm. Lý Bách Nhiên cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.

Đến giờ tan học, Lưu Quyền hào hứng đến vỗ vai Từ Triết Phàm và nói: “Tiểu Phàm, lần này em làm kiểm tra tốt vậy. Anh được có 80 điểm, thua xa em và Lý Bách Nhiên rồi.”

Từ Triết Phàm còn chưa kịp nói gì thì Lý Bách Nhiên đang nghịch bút bên cạnh lạnh lùng lên tiếng: “Chắc là mèo mù đụng phải chuột chết thôi.”

[Note: ‘Mèo mù đụng phải chuột chết’ là một thành ngữ ẩn dụ cho sự may rủi. Nghĩa là: mèo bắt chuột giỏi nhưng mèo mù không bắt được chuột. Nó chỉ có thể bắt gặp những con chuột chết, mà nó không tự mình bắt được.]

Lưu Quyền phản bác nói: “Lý Bách Nhiên, cậu đừng nói vậy, điểm cao là do Tiểu Phàm cố gắng chăm chỉ học tập… Sao cậu có thể nói như trúng vé số vậy chứ?”

Lý Bách Nhiên hừ một tiếng rồi nói: “Chăm chỉ học tập chính là không làm bài tập về nhà đó sao? Thật là được mở mang tầm mắt.”

Lưu Quyền nghẹn lời, nhanh chóng cười đổi sang chủ đề khác nói: “À cái kia, tôi muốn đi vệ sinh, mấy cậu có đi chung không?”

Từ Triết Phàm lười tranh luận với cậu nên nhanh chóng đứng dậy nói muốn đi.   

Lưu Quyền hỏi lại Lý Bách Nhiên. Cậu bĩu môi nói: “Tôi không đi đâu. Tôi không phải như đám con gái mà đi vệ sinh cũng đi chung…”

     

Lưu Quyền mặc kệ lời nói đó, trực tiếp kéo Lý Bách Nhiên đi chung. Cả ba người lủng lẳng đi về hướng nhà vệ sinh.

Khi đi vệ sinh, Lưu Quyền và Từ Triết Phàm ở gần nhau. Lưu Quyền thì thầm với Từ Triết Phàm: “Em đừng so đo với Lý Bách Nhiên. Em không biết chứ, cậu ấy với mỗi người một kiểu, bình thường cậu ấy chơi với anh không như vậy đâu. Hơn nữa, vườn trái cây của cha em là do cha anh nhờ cha cậu ấy, cha cậu ấy rất dễ nói chuyện. Cho nên là em hãy nhường nhịn cậu ấy chút…”

Từ Triết Phàm gật đầu nói: “Em biết rồi, anh đừng lo, em không đấu với cậu ấy đâu.” Cho dù Lưu Quyền không nói thì anh cũng không để ý lời nói của Lý Bách Nhiên. Hơn nữa, với kinh nghiệm của anh thì lẽ ra tính cách của Lý Bách Nhiên phải kiêu ngạo hơn chút nữa thì mới đúng chuẩn của cậu hai nhà quan chức. Nhưng thật ra thì cũng không khó kết bạn như vậy. Kiểu người như thế này chủ yếu là không thể bị nghẹn họng được, nếu nghẹn thì chắc chắn sẽ xù lông lên. Bạn càng hung dữ với cậu ta thì cậu ta cũng sẽ hung dữ hơn, giống như chó mèo nuôi trong nhà. Vậy nên phải chiều theo ý của cậu ta thì mới được. Nhưng Từ Triết Phàm không có ý định chiều theo ý của cậu, lại càng không muốn đi lấy lòng cậu nên chỉ cần im lặng và không quan tâm cậu nói gì hết là được, mặc kệ tất cả.

     

Từ Triết Phàm đi vệ sinh xong thì kéo quần lên. Lúc này chuông vào lớp reo lên, cả ba vội vàng từ phòng vệ sinh chạy về lớp học.

Đối với Từ Triết Phàm mà nói thì cuộc sống ở trường tiểu học thật sự hơi nhàm chán nhưng anh không dám lơ là. Mặc dù kiến thức mà giáo viên giảng thì anh đã nắm được hết rồi nhưng khi đi học vẫn rất chăm chú nghe giảng.

Vì đã từng sống một lần nên anh biết tầm quan trọng của kiến thức cơ bản. Nó giống như việc xây một tòa nhà. Tiểu học và cấp hai là nền móng và khung của tòa nhà. Nền mà không vững thì phía trên dù có đẹp đến mấy thì cũng vô dụng. Lỡ như có trận động đất cấp năm đổ xuống thì sẽ biến thành một đống phế liệu.

Sở dĩ trước khi sống lại Từ Triết Phàm chỉ được nhận vào một trường đại học hạng hai chính là do nguyên nhân này, kiến thức cơ bản quá kém.

Vì vậy, Từ Triết Phàm rất coi trọng kiến thức tiểu học. Không chỉ hoàn thành bài tập thầy Lưu giao đúng hạn mà ở nhà còn tìm hiểu hết sách giáo khoa từ lớp một đến lớp ba, trong kỳ nghỉ cũng ở trên bàn cả ngày, làm bài tập và giải đề liên tục, cố gắng không để trống chỗ nào của vở bài tập.

Khi anh ôn tập xong tất cả sách giáo khoa đã là chuyện của hai tuần sau. Trong khoảng thời gian này, ngày nào Lưu Tú và Từ Truyền cũng bận rộn ở vườn trái cây. Trời chưa kịp sáng đã đi và đến khi trời tối đen mới trở về. Bởi vì khu vườn khá rộng nên có rất nhiều việc phải làm, không bận rộn thì không thể làm xong được. Hơn nữa trong nhà còn vài mảnh đất trồng trọt, hai người bọn họ thật sự rất mệt mỏi.

Vì vậy tất nhiên là Từ Triết Phàm đảm nhận việc nấu ăn ở nhà. Trước khi tái sinh thì anh là người độc thân nên cũng gián tiếp có tài nấu ăn, có thể nấu được những món ăn ngon.

Chỉ là ở quê thì không có bếp ga, chỉ có thể dùng nồi to để nấu cơm, xào rau cũng chỉ có cái nồi này và cần phải bỏ thêm củi ở dưới trong lúc nấu. Thật sự rất khó nấu và cũng rất khó để kiểm soát nhiệt độ.

Anh làm hai lần mới dần quen được và nhóm lửa cũng thành thạo hơn. Cũng may cơm trắng nấu trong nồi lớn rất thơm, rau xào cũng rất ngon. Bởi vì trong sân có đất nên một ít những cây cải nhỏ trước đây trồng đã mọc lên, chỉ cần hái vài cái rồi rửa sạch là có thể có một đĩa thức ăn, cho một ít bún vào nữa thì ngon tuyệt.

Hoặc là thái nhỏ rau rừng mẹ đã hái trên núi rồi cho một miếng mỡ lợn nhỏ vào, sau đó là bọc trong nồi bột ngô, cắn một miếng thật sự rất ngon.

Vẫn còn nhớ lần đầu tiên Từ Triết Phàm nấu đồ ăn ở nhà, đáy nồi vẫn còn nóng hổi chờ ba mẹ về. Lúc đó, Lưu Tú làm việc trên núi cả ngày từ sáng đến tối nên vô cùng mệt mỏi, vừa vào sân thì đã ngửi thấy mùi thức ăn và vô cùng bất ngờ. Bà nhanh chóng bỏ dụng cụ xuống rồi vào nhà thì thấy hai món ăn vẫn còn bốc khói nghi ngút trên nắp nồi, nước mắt chực trào ra. Bà ôm Từ Triết Phàm hôn vài cái.

Con trai chỉ mới mười tuổi thôi. Đi hỏi khắp nơi thử xem con cái nhà ai được như thế này, mười tuổi mà đã biết nấu ăn rồi.

Tối hôm đó, Lưu Tú và Từ Truyền ăn đến nỗi không đi lại được. Cha Từ nói với vợ: “Anh thấy tay nghề của con mình còn tốt hơn cả em. Từ trước đến giờ chưa từng nấu cơm, lần đầu tiên nấu mà lại nấu ngon như vậy rồi. Đây là thiên phú đó.”

Lưu Tú cũng bội phục và nói: “Sau này nếu con trai thi trượt thì cho con lên thành phố học làm đầu bếp đi, được đó.”

Từ Truyền không muốn nói: “Nói nhảm gì vậy chứ. Con trai chúng ta sau này chắc chắn sẽ có triển vọng, chắc chắn sẽ thi đậu đại học. Em không thấy khoảng thời gian này nó đã rất vất vả sao? Đọc sách từ sáng đến tối, học vậy mà không đậu mới là lạ đấy.”

Lưu Tú đứng thẳng dậy nói: “Em nói này, anh không thấy từ khi chúng ta có vườn trái cây tới giờ, con trai đã trở nên hiểu chuyện hơn à? Trước kia ngày nào cũng chỉ biết đi theo Lưu Quyền, ở trường thì nghịch ngợm. Bây giờ không đi theo nữa, đến giờ tan học là về nhà không đi đâu hết, cũng biết chăm chỉ học hành, lại còn biết nấu ăn cho ba mẹ. Thật sự là thay đổi quá nhiều, em chưa thích ứng kịp.”

Từ Truyền không thèm để ý nói: “Chẳng lẽ lúc nhỏ con không tốt à? Dù nó có trở thành như thế nào thì vẫn là con của chúng ta. Em đó, hạnh phúc chút là lại suy nghĩ lung tung. Đừng suy nghĩ nữa, mau dọn chăn nệm đi, anh nằm nghỉ một lát.”

Lưu Tú lập tức bỏ những câu hỏi này ra sau lưng, đứng dậy sửa soạn chăn gối. Thật sự thì bà cũng rất mệt. Làm việc vất vả xong ăn no rồi thì chỉ muốn nằm ngủ chứ không muốn làm gì cả.

Từ Triết Phàm lấy một ít nước ấm trong bếp, cởi quần áo và lau cơ thể dưới ánh sáng rực rỡ bên ngoài. Thật kỳ lạ, sau khi uống nước trong ao thì da của anh ấy dính đầy chất nhờn màu đen, sau đó lại trắng hơn rất nhiều, không còn sắc đen nữa. Sau đó anh lại uống thêm vài lần, cơ thể hiện tại không còn một chút màu đen nào nữa, làn da trắng vô cùng khỏe mạnh và có vẻ hơi trong suốt nữa, cảm giác rất mềm mại. Gần như khác biệt hoàn toàn với làn da khô, vàng và đen sạm của anh trước khi tái sinh. Anh đã từng thầm ngưỡng mộ những chàng trai có làn da đẹp. Không ngờ được cũng có một ngày mình có, sau đó vô cùng quý trọng mà chạm vào hai cái.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ và lau khô cơ thể thì anh đứng dậy mở cửa xả nước rồi quay lại cửa, lấy chiếc áo và quần đùi mà mẹ đã giặt sạch sẽ mặc vào rồi vội đi ra, nhỏ nhẹ vào nhà. Lúc này, Lưu Tú và Từ Truyền đã ngủ say. Từ Triết Phàm nhẹ nhàng tắt đèn rồi cẩn thận nằm xuống giường.

Sau khi điều hòa lại hơi thở thì anh lấy tay sờ dây chuyền, sau đó theo thói quen nhắm mắt lại rồi tiến vào không gian của dây chuyền.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play