Từ Triết Phàm ôm mông bịt miệng nói: "Làm sao mà con biết được, mẹ vừa khóa nó xong nó đã ở trên người con rồi."
Từ Truyền bên cạnh hỏi: “Chuyện gì vậy?"
Lưu Tú liền đem hết chuyện đã xảy ra kể với ông.
Từ Truyền trêu đùa nhìn con trai nói: "Con trộm chìa khóa của mẹ à?"
Từ Triết Phàm vừa định phản bác lại thì Lưu Tú liền nói: "Không thể nào, chìa khóa luôn ở trong túi của tôi mà."
Từ Truyền ban đầu không mấy quan tâm, nói: "Thằng nhóc này nhất định là lôi ở đâu ra rồi."
Lưu Tú nói: "Con có thể lấy ra kiểu gì trong khi cái tủ này vẫn luôn bị khóa?" Nói xong thì bà nhìn Từ Triết Phàm.
Từ Truyền lơ đễnh bước xuống giường rồi nói: "Hay là có chuột đào lỗ trong tủ."
Hai người lục lọi tủ quần áo một hồi thì phát hiện tủ đồ vẫn ngăn nắp và không có một lỗ thủng nào. Hai người đều quay đầu lại, nghi hoặc nhìn về phía Từ Triết Phàm.
Từ Triết Phàm chỉ đơn giản là tháo mặt dây chuyền ra và đưa nó cho Lưu Tú: "Nếu mẹ không tin con thì hãy thử khóa lại và xem con có nói dối không."
Lưu Tú cầm lấy mặt dây chuyền do dự một lúc, sau đó nghiến răng rồi nhanh chóng đặt nó vào hộp và khóa tủ lại. Bà Từ Triết Phàm đến giường và nói: "Nếu con dám nói dối thì tối nay mẹ sẽ lột da con đấy."
Từ Triết Phàm thành thật ngồi trên chiếc giường đất, trong lòng cảm thấy có chút bất an. Anh không chắc mặt dây chuyền có quay lại hay không, nếu như một lúc nữa nó không quay lại vậy thì lần này anh thảm thật rồi!
Lưu Tú ngồi ở bên cạnh nhìn chằm chằm ngăn tủ rồi lẩm bẩm nói: "Mẹ cũng không tin đâu, nó lại có thể ảo diệu như vậy được sao?"
Từ Truyền ngồi trên mép giường đất, chậm rãi châm một điếu thuốc khác.
Ước chừng năm sáu phút sau, Từ Triết Phàm sờ sờ ngực rồi lập tức lấy ngọc bội ra.
Lưu Tú sửng sốt một hồi rồi nhảy xuống mở tủ ra thì phát hiện mặt dây chuyền đã không còn ở bên trong nữa.
Không chỉ có Lưu Tú ngây người nhìn chuyện này mà ngay cả Từ Truyền cũng có chút sững sờ.
“Chẳng lẽ có tà ma gì ở đây rồi à?” Lưu Tú nói.
Từ Truyền suy nghĩ một chút rồi nói: "Anh nói mẹ nó này, em không thể cho rằng đó là tổ tiên hiển nhiên linh sao? Em xem cái chuyện ngọc bội này với cả những lời vừa rồi con nó nói, chẳng phải là ám hiệu cho thấy chúng ta nên bảo vệ vườn cây ăn quả sao?"
Lưu Tú đẩy Từ Truyền ra và nói: "Từ khi nào mà anh cũng thần thần linh linh như vậy chứ?" Lưu Tú ngồi xuống và nghĩ, sau đó lại vội vàng đứng dậy và nói: "Không, em phải đến nhà của Lão Trương để hỏi bà lão xem.” Nói xong thì bà nhanh chóng xỏ giày vào.
Từ Truyền nhìn lên trời nói: "Anh nói này Lưu Tú, em xem đã mấy giờ rồi?"
Lưu Tú khom người nhấc giày lên, nói: "Nhà Lão Trương ngủ muộn, hai người đi ngủ trước đi, em sẽ về ngay." Nói xong thì bà mặc quần áo rồi vội vàng rời đi.
Từ Truyền ngồi ở bên cạnh hút vài hơi thuốc, quay đầu liếc nhìn Từ Triết Phàm nói: "Con trai, con thật sự muốn cha xây vườn cây ăn quả sao?"
Từ Triết Phàm nhúc nhích dưới chăn nói: "Tất nhiên ạ, vườn cây ấy kiếm ra tiền đó cha."
Từ Truyền cười hai tiếng, nói: "Hay là vì con muốn ăn táo? Cha của con nếu có thể xây vườn ăn trái thì có lẽ con cũng có thể xây được."
Từ Triết Phàm gãi đầu và nghĩ: "Nếu con có nói không phải thì cha cũng không tin vì vậy chỉ có thể mơ hồ mà ngầm thừa nhận."
Người mà mẹ Lưu Tú vừa nói chính là bà Trương có thể gọi được thần linh, tuy rằng là phong kiến mê tín dị đoan nhưng trong thôn vẫn có rất nhiều người tin.
Một lúc sau Lưu Tú trở về, bà vui vẻ cởi giày và leo lên chiếc giường đất rồi ôm lấy Từ Triết Phàm và thơm anh một cái.
Từ Triết Phàm bối rối, Từ Truyền ở giường bên cạnh hỏi: "Bà Lão đã nói gì mà khiến em vui vẻ đến thế vậy?"
Lưu Tú vui vẻ nói: "Em vừa đi gặp bà ấy, bà Trương đã nói con trai chúng ta là một ngôi sao may mắn, mặt dây chuyền hợp với ngôi sao may mắn nên bảo nó không được tháo mặt dây chuyền ra nữa, còn nói rằng sau này chúng ta sẽ được hưởng phúc nhờ con trai đấy!"
Từ Truyền nghe vậy thì cười, nói: “Nghe nói trong nhà có con gái sẽ giàu có, chứ anh chưa từng nghe nói có con trai sẽ giàu."
Lưu Tú liếc nhìn Từ Truyền và nói: "Anh thì biết gì? Bà Trương xem rất chuẩn. Thậm chí ngay cả con chó ở nhà phía đông kia bị lạc bà ấy còn tìm thấy được, bà ấy nói rất chuẩn đấy, không sai được đâu."
Từ Truyền lắc đầu không nói thêm gì nữa, biết rằng chuyện này đối với Lưu Tú có nói thêm nữa cũng chẳng để làm gì nên mặc bà nói gì thì là thế ấy.
Từ Triết Phàm ở bên cạnh nghe vậy cười thầm, thật không ngờ đánh bừa mà trúng. Nhưng anh lại cảm thấy buồn vì lời mình nói chỉ sợ không có ai thèm nghe, sau đó nói: “Vậy mẹ này, con đã nói với cha về chuyện vườn cây ăn quả chắc chắn sẽ thành hiện thực, mẹ có đồng ý không?"
Lưu Tú vừa choáng váng một chút rồi sau đó nhìn Từ Triết Phàm một lúc, nghiến răng nghiến lợi bất ngờ vỗ đùi, nói: "Được rồi, em sẽ tin con trai em một lần bằng bất cứ giá nào, được hay mất thì xem số mệnh đi.”
Khi Từ Triết Phàm vừa nghe thấy điều này, anh ta nhanh chóng tâng bốc mẹ và nói: "Mẹ, mẹ thật tốt bụng, mẹ thật có hiểu biết." Nói xong thì anh liếc nhìn Từ Truyền.
Từ Truyền hút thuốc bên cạnh lạnh lùng nói: "Mẹ kiếp, 1500 tệ phí hợp đồng giờ lấy ở đâu ra đây?"
Lưu Tú quay đầu nói: "Không phải anh nói rằng anh có thể mượn được một ít tiền từ chỗ lão Ngũ hay sao?"
Từ Truyền nói:"Anh nghĩ rằng anh chỉ có thể vay nhiều nhất được vài trăm tệ nên hoàn toàn không đủ. Anh phải làm gì với phần thiếu còn lại?"
Lưu Tú suy nghĩ một chút, nghiến răng nghiến lợi nói: "Còn có thể làm sao bây giờ, chỉ có thể mặt dày mượn nhà mẹ đẻ thôi, sáng ngày mai em sẽ về nhà mẹ vậy."
Từ Triết Phàm ở bên cạnh nghe một hồi, biết rằng chuyện này suy cho cùng cũng chỉ là vấn đề tiền bạc. Về mặt tiền bạc anh cũng không giúp được gì nên liền chui vào chăn nằm.
Lưu Tú và Từ Truyền nhỏ giọng thảo luận một lúc cuối cùng cũng tìm ra hướng giải quyết. Sau đó họ nằm xuống và tắt đèn đi ngủ.
Nửa đêm Từ Triết Phàm đang ngủ thì đột nhiên cảm thấy muốn đi tiểu, sau khi đi tiểu xong liền chui vào trong chăn, trở mình ưua lại mấy lần nhưng không hề cảm thấy buồn ngủ.
Anh chỉ đành mở mắt nhìn ra ngoài cửa sổ rồi bắt đầu mò mẫm tìm ngọc bội trên cổ thì tìm thấy chiếc dây chuyền ngọc bích và cầm nó trong tay. Trong bóng tối, anh cầm ngọc bội nghiên cứu một hồi thì đột nhiên anh nhớ lại cái không gian mà anh đã vô tình bước vào trước đó.
Nói cũng lạ, Từ Triết Phàm nghĩ trong lòng 'Sao lại vào được cái không gian đó nhỉ? Thật sự muốn vào một lần nữa xem có phải thật không.'
Ngay khi nghĩ xong điều này, vút qua một cái khung cảnh trước mặt đã thay đổi rồi. Không hiểu sao lại trở lại cái nơi rộng hơn một trăm mét vuông, vẫn là hồ nước và mảnh đất đen như cũ, quanh hồ có vài ngọn cỏ, trái cây trông vẫn vậy mà không có chút thay đổi nào. Thậm chí còn có cuống dâu tây mà Từ Triết Phàm sau khi ăn đã ném xuống đất.
Từ Triết Phàm càng ngày càng cảm thấy tất cả những điều này đều là sự thật. Anh lại quay lại vài vòng, nhìn các ngóc ngách một lần rồi sau đó anh ngồi xuống nghĩ xem phải làm cách nào để có thể quay lại nơi này được.
Lần trước, lúc quay về anh nhớ là mình đã đọc ba câu.
“Chẳng nhẽ sẽ bị mắc kẹt ở đây cả đời sao?” Từ Triết Phàm đọc câu đầu tiên, nhưng không có phản hồi.
“Bà của anh ấy.” Cũng không có phản ứng.
“Tôi muốn đi ra ngoài.” Anh vừa nói xong, ánh mắt liền thay đổi, ý thức quay về cơ thể.
Từ Triết Phàm sửng sốt một lúc rồi sau đó anh liếc nhìn cha mẹ bên cạnh, họ vẫn đang ngủ và không nhận thấy sự bất thường của anh. Từ Triết Phàm thở phào nhẹ nhõm, hóa ra cách để đi ra ngoài lại đơn giản như vậy.
Vậy đi vào thì sao? Có phải muốn đi vào thì chỉ cần nói rằng tôi muốn đi vào không nhỉ? Vậy nên anh đã thử, quả nhiên vào được thật.
Anh đã thử đi thử lại nhiều lần, đã thử cả trăm lần rồi.
Từ Triết Phàm đoán láng máng rằng không gian rộng hơn một trăm mét vuông, có lẽ có liên quan đến mặt dây chuyền ngọc bội trên ngực anh và anh chỉ cần ra lệnh trong ý thức của anh thì sẽ có thể tự do tiến vào không gian đấy.
Quá trình này có chút thần bí nhưng anh cũng phát hiện ra rằng bản thân mình giống như đã thu được một vật phẩm quý hiếm, tuy rằng không biết không gian kia có thể làm cái gì nhưng chuyện này tuyệt đối chưa từng có, cực kỳ hiếm thấy.
Cảm thấy thật tươi mới, Từ Triết Phàm bước vào không gian nhiều lần rồi ngủ thiếp đi trong không gian đó cho đến rạng sáng.
Buổi sáng bị mẹ Lưu Tú đánh thức, Lưu Tú vừa thay quần áo vừa nói: "Tiểu Phàm, hôm nay trường cho nghỉ, con không cần đi học nên ở nhà trông nhà nhé."
Từ Triết Phàm bò dậy, dụi dụi mắt hỏi: "Mẹ, mẹ đi đâu sớm vậy?"
Lưu Tú lấy ngón tay gõ gõ trán anh nói: "Còn có thể đi đâu chứ? Đều là ý tưởng quỷ quái của tiểu tổ tông con đấy, cha con không thể bù được tiền cho vườn trái cây, mẹ còn có thể đứng nhìn được sao? Mẹ phải tìm cách giúp ông ấy vay tiền đây."
Từ Triết Phàm nghe xong thì vội vàng nói: “Vậy mẹ đi nhanh đi, chúc mẹ 'mã đáo thành công' nhé."
"Cái gì mà mã đáo thành công, đi học mấy ngày rồi mà ăn nói vẫn như vậy." Sau khi Lưu Tú thay quần áo xong thì tâm tình có vẻ rất tốt, nói với anh đồ ăn vẫn còn nóng hổi ở trong nồi bảo anh tự đi lấy ăn, nói xong thì chải đầu rồi rời đi.
Từ Triết Phàm chậm rãi mặc quần áo vào, sau đó gấp chăn gọn gàng rồi xuống giường ra bên ngoài múc nước lạnh dưới giếng rửa mặt. Lau mặt xong anh vào bếp mở nồi ra xem, ngoài nửa bát cháo còn sót lại từ đêm qua thì mẹ anh còn để lại cho anh nửa bát đậu phộng đã được nấu chín nữa.
Đậu phộng đã tách vỏ, trong bát đầy ắp là đậu phộng. Anh cầm đũa gắp cho vào miệng, đậu phộng đã đưỡ ướp chút muối nên có thể ăn cùng với cháo ngô.
Từ Triết Phàm kéo chiếc ghế nhỏ bên cạnh ngồi xuống cạnh cái nồi, sau khi ăn xong thì theo thói quen mà thu dọn chén đũa.
Vừa xong thì thấy cha của anh đang vội vàng mở cửa đi vào trong sân.
Từ Triết Phàm vội vàng gọi một tiếng "Cha", Từ Truyền từ xa vẫy tay với anh tỏ ý là vào nhà rồi nói.
Sau khi vào nhà, Từ Truyền lấy từ trong túi ra một tờ báo đã được gấp lại rồi sau đó ngồi trên giường mở ra, bên trong là một xấp tiền toàn là tờ mười tệ.
Từ Triết Phàm cúi người lật xem, thấy dày thât, liền hỏi: "Cha, chỗ này bao nhiêu vậy ạ?"
Từ Truyền lấy ra đếm hồi lâu mới nói: "Sáu trăm, chạy vạy đến hai nhà cũng chỉ có thể mượn nhiêu đây, mẹ con còn chưa về à?" Từ Triết Phàm gật đầu nói: "Mẹ đã đi được một lúc rồi."
Từ Truyền im lặng cất tiền đi, ngồi trong sân hút một điếu thuốc với vẻ mặt đầy tâm sự, ông ngồi hút hết cả buổi sáng.
Từ Triết Phàm thực sự có chút lo lắng, nếu mẹ anh không vay được tiền thì đó sẽ là một thảm họa.
Gần trưa Lưu Tú mới trở về, trên tay còn cầm một chiếc túi. Khi bước vào sân, bà liếc nhìn Từ Truyền và Từ Triết Phàm một cái rồi sau đó đi thẳng vào nhà mà không nói một lời.
Cuối cùng, ngồi xuống trên chiếc giường đất và nhỏ giọng chửi rủa: "Anh nói xem, sao hồi đó em trai em lại cưới một cô vợ như vậy chứ? Thật là khốn nạn quá mac. Muốn moi tiền của cô ta chẳng khác nào đi lột da của người khác. Cường hào ác bá cũng không giống như cô ta. Đây là chỗ người nhà, nếu người ta không biết còn tưởng tôi đang ăn xin ở nhà cô ta đấy.