5.
Tôi chưa bao giờ thấy phải cảnh tượng như này, cho nên đứng ở cửa không biết làm sao, đi vào cũng không được mà ra ngoài cũng không xong.
Hứa Diên ngẩng đầu nhìn tôi, vẫy tay: “Cô gái nhỏ, lại đây.”
Tôi không nhúc nhích bởi vì không biết nên đặt chân vào chỗ nào, trên đất là một đám con trai chống tay xuống hít đất.
Bỗng nhiên, cậu con trai cách gần tôi nhất nhìn lên, nhỏ giọng nói thầm: “Chị dâu, chị mau cầu tình cho bọn em đi, bọn em ai cũng uống rượu cứ hít đất như này thì sẽ bị nôn ra mất.”
Tôi đỏ mặt, phủ nhận: “Tôi không phải là chị dâu của các anh…”
Cậu con trai kia suy sụp: “Điều này có quan trọng không?”
Rất quan trọng.
Tôi thử đi tới chỗ của Hứa Diên nói một câu: “Hay là… Bảo bọn họ đứng lên đi.”
Điều làm tôi cảm thấy ngoài ý muốn đó chính là Hứa Diên không hề do dự vẫy tay với bọn họ nói: “Về chỗ đi.”
Cái này chưa tính là gì.
Những người đó bò dậy khỏi mặt đất, sôi nổi cười hì hì nói lời cảm ơn với tôi: “Cảm ơn chị dâu!”
“Chị dâu thật tốt!”
“....”
Đây là dư vị khi được làm ‘người phụ nữ của đại ca’ hay diễn trên màn ảnh sao?
Sau phần đó, mọi người cũng đã khá say, nói nói cười cười bầu không khí cực kỳ hài hòa.
Tan cuộc, Hứa Diên rất có trách nhiệm gọi xe đưa mọi người về, cho đến khi thu xếp xong anh ấy mới xoay người nhìn tôi.
Ban đêm của khoảng thời gian cuối hè đầu thu có chút se lạnh, hôm nay tôi lại mặc váy nên chỉ có thể ôm cánh tay chờ Hứa Diên.
Người này sửng sốt một chút rồi ảo não xoa nhẹ đôi lông mày, vội vàng cởi áo khoác, bước nhanh đi tới, trực tiếp khoác lên vai tôi.
“Xin lỗi, vừa nãy tôi không chú ý.”
Có lẽ là xuất phát từ sự áy náy nên khi nói chuyện anh ấy không được tự nhiên đưa tay lên sờ chóp mũi.
“Không sao.” Tôi quấn chặt áo khoác, ra vẻ rụt rè nói: “Tôi đi về đây…”
“Để tôi đưa em về.”
Nói xong, anh ấy đi tới bên cạnh hàng xe, cười nói: “Nếu phó cục biết nửa đêm tôi mới đưa con gái bảo bối của ông ấy về nhà thì chắc chắn ngày mai sẽ xé xác tôi ra.”
“Ông ấy không nỡ đâu!”
Tôi hít mũi, nói với giọng điệu chua xót: “Anh không biết đấy thôi, mỗi ngày ông ấy ở nhà lúc nào cũng khen anh, nhắc tới anh còn nhiều hơn nhắc tôi nữa, nói anh tốt cái này giỏi cái kia, hận không thể lấy anh làm tiêu chuẩn để tìm cho ông ấy một người…”
Nói đến đây tôi dừng hẳn lại.
Hai từ ‘con rể’ cuối cùng tự dưng nghẹn ở cổ họng.
m thầm thở dài, trong lòng tôi mắng chính mình, đúng là người miệng rộng cái gì cũng có thể nói ra được.
Hứa Diên sóng vai với tôi, thấy tôi bỗng dưng im lặng liền quay đầu nhìn: “Tìm cái gì?”
Người này mỉm cười, tôi chắc một trăm phần trăm là anh ấy biết nhưng cố hỏi.
Tôi mím môi, chuyển đề tài: “Xe anh để ở đâu?”
“Ở đây.”
Hứa Diên đưa tay ra chỉ, tôi nhìn theo ngón tay của anh ấy, ngẩn người…
Hả hả hả, Maybach????
Hai mắt tôi mở to, xoay đầu nhìn anh ấy: “Anh… Tham ô à?”
Hứa Diên dở khóc dở cười, giơ tay lên xoa đầu tôi, động tác vô cùng tự nhiên: “Nghĩ cái gì thế?”
Dứt câu, anh ấy thu tay, đưa tôi đi vòng qua chiếc xe Maybach, sau đó chỉ vào chiếc xe đậu cách đó không xa… Ồ, là xe điện.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, may may, may là không phải xe Maybach nếu không tôi rất lo cho bản thân mình đang trèo cao.
Bố tôi là chiếc đồ cổ điển hình, từ trong xương cốt đề cao tác phong thanh minh liêm chính, thế cho nên dù là người có quan chức nhưng chưa bao giờ nhận hối lộ của ai.
Nghe nói cũng vì thế mà thường xuyên bị người ta chèn ép, mặc dù trong nhà không đến mức khó khăn nhưng cũng không có nhiều tiền, cùng lắm chỉ được xem là gia đình khá giả.
Hứa Diên lấy một chiếc chìa khóa xe điện từ trong túi ra rồi ấn–
‘Tích tích.’
Tiếng xe điện vang lên, ổ khóa đã được mở.
Anh ấy thành thạo ngồi lên xe, cầm lấy hai mũ bảo hiểm đưa cho tôi một cái: “Đi thôi, đưa em về nhà.”
Tôi ngoan ngoãn ngồi lên, bởi vì mặc váy nên tôi chỉ có thể ngồi về một bên, đôi tay không biết nắm chặt ở đâu nên đành cầm chặt khung xe.
Đội mũ bảo hiểm xong, Hứa Diên quay đầu nhìn tôi, cười nhẹ: “Nếu sợ hãi thì có thể túm áo của tôi.”
“Được.”
Tôi nắm lấy góc áo của Hứa Diên.
Không biết có phải là do tác dụng tâm lý hay không khi tôi cầm góc áo của anh ấy toàn bộ đều là hơi ấm được phát ra từ người này.
Nghĩ như thế mặt tôi lại đỏ lên.
Dọc theo đường đi, mấy lần tôi muốn mở miệng bắt chuyện nhưng mỗi lần lời đến bên miệng lại nuốt vào, không biết nên nói như thế nào cũng không biết nên nói cái gì.
Đi được hơn nửa đường, một câu chuyện nhỏ đã xảy ra, việc này nằm ngoài ý muốn của hai chúng tôi.
Lúc Hứa Diên chạy trên đường bên lối đi bộ bỗng nhiên có một bạn nhỏ lao ra, là một bé trai tầm năm đến sáu tuổi, không thèm nhìn xe cứ thế mà chạy đi.
May mắn Hứa Diên phản ứng nhanh lẹ, phanh gấp một cái dừng lại.
Theo quán tính tôi bị đánh mạnh vào lưng của anh ấy, bàn tay đang nắm góc áo chuyển thành cái ôm.
Tôi đảm bảo, động tác này là làm theo bản năng tuyệt đối không có ý tứ chiếm tiện nghi gì.
Có điều—
Tôi do dự một chút, chưa buông tay ra, cho đến khi Hứa Diên khởi động xe lần nữa, tôi mới làm ra vẻ chú ý ồ một tiếng sau đó chậm rãi cất tay.
Giọng của Hứa Diên truyền đến từ phía trước, theo tiếng gió như có như không, hình như còn mang theo ý cười:
“Ôm đi, cho an toàn một chút.”
“Ồ.”
Tôi lên tiếng, đang tính giả bộ tìm lý do thoái thác thì Hứa Diên đã tiếp tục mở miệng: “Yên tâm, tôi sẽ không nói cho người khác rằng em đang chiếm tiện nghi của tôi đâu.”
“....”
Không biết có phải ảo giác của tôi hay không nhưng tôi cứ cảm thấy đường trở về nhà hôm nay dài hơn so với bình thường.
Tôi còn nghĩ mình nghĩ nhiều cho đến lúc—
Một đứa nhóc chạy qua chúng tôi.
Thần kinh nhảy số, xe này của Hứa Diên sao đi chậm như thế.
Hứa Diên cũng phát hiện ra được điều này, anh ấy sờ chóp mũi, thấp giọng giải thích: “Hình như là… Xe hết điện cho nên mới chạy chậm.”
“Được rồi.”
Nhưng dù Hứa Diên chạy xe chầm chậm thì tôi vẫn không buông tay.
Không thể không nói dáng người của Hứa Diên cực kỳ tốt, dù cách cả lớp quần áo tôi vẫn có thể sờ thấy những cơ bắp nho nhỏ nằm trên bụng anh ấy…
====
BẢN EDIT ĐƯỢC ĐĂNG TRÊN PAGE BỘ TRUYỆN TÂM ĐẮC 🦊🦊🦊🦊