1.
Tôi thất tình.

Yêu nhau một năm, tôi toàn tâm toàn ý trả giá vì anh ta kết quả anh ta lại ngoại tình, cắm cho tôi một cái sừng trên đầu.

Tôi không thể nào nuốt trôi cục tức này nhưng không muốn dây dưa quá nhiều với tên tra nam, vì vậy, buổi tối hôm thất tình tôi ở tiệm cơm nhỏ một mình uống say chẳng còn biết trời trăng gì.

Một ly rượu trắng, năm chai bia đã là cực hạn của tôi rồi.

Lau nước mắt đầm đìa tôi lảo đảo lắc lư đi tới quầy tính tiền.

Ai ngờ vất vả lắm mới cầm được chiếc điện thoại để quét mã QR, sau đó màn hình di động lóe lên—

Ồ, tắt máy.

Ở trong tiệm cơm không có cục sạc cũng không có đồ sạc của hãng quả táo (Apple), không còn cách nào khác tôi chỉ đành gọi điện cho bố xin giúp đỡ.

Mượn điện thoại của bà chủ Triều, tôi yên lặng bấm số điện thoại của bố và gọi.

“Đô, đô đô…”

Điện thoại vang lên hai tiếng, cuối cùng cũng có người bốc máy.

“Bố!”

Tôi cất lên giọng lanh lảnh gọi một tiếng, đang khóc lóc kể lể những chuyện xui xẻo của thì người bên đầu giây kia chỉ im lặng, bỗng nhiên cười khẽ nói: “Tôi không già như thế đâu, em có thể gọi tôi là anh cũng được.”

Anh?

Bàn tay cầm di động sững lại, cái não bị cồn xâm chiếm dần dần mới hoạt động kịp—

Tôi gọi nhầm số rồi.

Nhẹ nhàng nói xin lỗi tôi vội vàng cúp máy, yên lặng nhẩm hai lần số điện thoại mới dám gọi lần nữa.

Kết quả, vài giây sau, bên tai lại vang lên âm thanh cười mỉm, nghe khá trong sáng dễ thương.

“Em gái nhỏ, lại gọi sai à?”

“....”

Đứng im cầm điện thoại cả nửa ngày, tôi nức nở nói: “Tôi không nhớ số của bố…”

Đối phương lại cười một cái, sau đó thấp giọng hỏi tôi: “Vậy số di động của mẹ em thì sao?”

“Tôi không có mẹ.”

Tôi càng nghẹn ngào hơn.

Đúng là tôi không có mẹ, năm tôi năm tuổi, mẹ đã ném tôi đi để chạy cùng với người đàn ông khác, từ đó hoàn toàn bặt vô âm tín.

Người kia trầm mặc, rồi hỏi nhỏ: “Em đang ở khu An thị à?”

Tôi vội vàng gật đầu: “Đúng vậy.”

“Ở khu nào?”

Tôi ngoan ngoãn đáp: “Ở khu mới.”

“Địa chỉ?”

Đầu của tôi choáng váng, trả điện thoại cho bà chủ để bà chủ nói địa chỉ rồi đưa điện thoại lại cho tôi.

Tôi ngây ngô nhận lấy, bên tai vẫn là giọng nói êm ái kia: “Xem như em may mắn, đúng lúc tôi đang ăn cơm ở bên cạnh đó.”

Nói xong, anh ấy nói tiếp: “Chờ tôi một lúc, cô gái nhỏ, tôi sẽ đến ngay.”

Dứt lời anh ấy liền cúp máy.

Ánh mắt say lờ đờ, mông lung nhìn chằm chằm di động hồi lâu, cuối cùng mới nói được một câu: “Anh mới là cô gái nhỏ đó.”

Cúi đầu nhìn chỗ đang vểnh lên ở trước ngực, tôi dùng tay chân múa máy: “Rõ ràng là nó có nhỏ đâu!”

Trả điện thoại lại cho bà chủ, tôi chống cằm ngồi xổm ở trước cửa tiệm cơm.

Có thể là do mới uống rượu sau đó bị gió lạnh thổi qua nên đầu óc của tôi càng thêm mờ mịt, dựa vào cửa kính suýt nữa đã ngủ, cho đến khi—

Một lúc lâu sau, có người đi tới trước mặt tôi, cười nói:

“Cô gái nhỏ?”

Tôi ngẩng đầu lên, thấy một nam sinh đang đứng trước ở trước mặt mình, đôi tay chống lên đầu gối, cúi xuống nhìn.

Mất vài giây chạy não, tôi mới phản ứng lại: “Anh chính là người giả mạo bố của tôi?”

Anh ấy ngẩn ra một chút, rồi dở khóc dở cười: “Cứ cho là vậy đi.”

Anh ấy lại hỏi: “Đã tính tiền chưa?”

Tôi lắc đầu: “Chưa tính tiền, di động hết pin.”

Người này cũng rất sảng khoái trực tiếp đi tới quầy tính tiền thay tôi, sau đó xoay người đi ra ngoài.

Nhìn tôi từ trên xuống dưới bỗng nhiên anh ấy cười nói: “Nghe giọng còn tưởng là cô gái nhỏ mới tuổi vị thành niên chứ.”

Tôi ưỡn ngực như muốn đưa ra bằng chứng thuyết phục: “Tôi không nhỏ!”

Bỗng có tiếng cười nhạo truyền ra từ đằng sau, tôi cau mày nhìn xem, lúc này mới phát hiện hóa ra nam sinh này không đi một mình mà còn có mấy người anh em đang đứng trước cửa tiệm cơm nữa.

Giờ phút này, tất cả đều cười mỉm nhìn tôi.

Gió thổi qua, quét sạch hơn một nửa cơn say.

Mặt tôi đỏ ửng, đưa tay lên che ngực theo bản năng, nói lắp bắp: “Tôi… Tôi nói tuổi.”

“Ừ.”

Nam sinh cười, đi tới bên người tôi, cởi áo khoác rồi khoác lên người tôi: “Đi thôi, tôi đưa em về nhà.”

Tôi quấn chặt áo khoác, đi hai bước theo bọn họ, mấy người anh em của nam sinh kia cứ nhao nhao lên gọi ‘chị dâu’.

Tôi chưa kịp phản ứng lại, anh ấy đã cười mắng: “Cút! Không thấy đây là cô gái nhỏ à?”

Tôi không phục mà ưỡn ngực, anh ấy liếc tôi một cái cười sửa miệng: “Không đúng, là cô gái lớn nha…”

Uống đến mức ngây ngây ngốc ngốc nên tôi chỉ cảm thấy rất hài lòng với câu nói này, gật đầu một cái, không hề chú ý tới trong lúc vô tình bản thân đã bị câu ‘cô gái lớn’ của anh ấy chiếm tiện nghi.

Không thể không nói, khi uống say sẽ làm giảm khả năng cảnh giác của con người đến mức độ thấp nhất, màn đêm buông xuống, ánh trăng lập lờ, cứ như thế tôi đi theo mấy người con trai xa lạ.

May mắn, tiệm cơm nhỏ ở gần nhà tôi chỉ cần đi bộ hơn mười phút là đến.

Nhưng mà trong suốt quãng đường đi tôi gặp phải chút chuyện ngoài ý muốn—

Từ trước đến nay tửu lượng của tôi chỉ ở mức trung bình, hôm nay uống đến mức này đã kiệt hết sức cho nên khi đi đường cả người cứ xiêu xiêu vẹo vẹo.

Sau đó, không cẩn thận ngã vào bụi cỏ và trẹo chân.

Nam sinh kia vội vàng kéo tôi dậy, ngồi xổm xuống, vẻ mặt bất đắc dĩ mà nhìn chân của tôi, đuôi lông mày hơi nhướng lên rồi thở dài một tiếng.

Tôi nhìn theo tầm mắt của anh ấy mới phát hiện ra cổ chân đã sưng tấy lên hết.

Không đi được nữa, chân phải vừa chạm đất thôi đã đau thấu tim, tôi duỗi tay xoa cổ chân, mồ hôi lạnh ứa ra trên trán.

Bỗng nhiên, trước mắt tối sầm.

Nam sinh đó ngồi quay lưng lại với tôi, chặn đi ánh sáng của đèn đường, anh ấy dùng giọng nói dễ nghe như trong điện thoại lúc nãy:

“Đi lên đi, tôi cõng em.”

Tôi còn chưa nói gì đã nghe thấy tiếng anh ấy thở dài lần nữa: “Đúng là cô gái nhỏ, đi đường cũng để bị ngã vào bụi hoa cho được.”

“....”

====
BẢN EDIT ĐƯỢC ĐĂNG TRÊN PAGE BỘ TRUYỆN TÂM ĐẮC 🦊🦊🦊🦊

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play