Cô Gái Nhỏ Của Anh

Chương 6


1 năm


6.
Hứa Diên ngồi ở phía trước cũng không biết cả đoạn đường sau mặt của tôi đều trong trạng thái đỏ bừng.

Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi từng một lần cho rằng thanh xuân của mình đã kết thúc, nhưng lúc này khi gặp được người con trai mà mình có ấn tượng thì vẫn sẽ bị mặt đỏ tim đập nhanh, cơ quan co quắp bất an.

Ngay tại lúc này khi tôi nhớ lại mối tình đầu hơn một năm của mình cảm thấy có chút buồn cười.

Là do anh ta tới gần tôi trước, ba năm cấp ba là bạn học sau đó theo đuổi tôi không dứt rồi liên hệ với nhiều người bạn để tác hợp.

Từ lúc bắt đầu tôi đối với anh ta cũng không có cảm giác gì, những lời thề son sắt đó của anh ta tôi cũng không để ý, anh ta nói hãy cho anh ta chút thời gian, anh ta nhất định sẽ làm cho tôi thích anh ta.

Dần dần tôi bị đả động, quyết định thử một lần.

Yêu nhau gần một năm, thành thật mà nói tôi cũng không có cảm giác rung động gì nhưng vẫn cố gắng làm tròn chức trách của một người bạn gái.

Đi ra ngoài ăn cơm đều chia đôi tiền, anh ta tặng quà cho tôi thì tôi sẽ tặng quà cao hơn cho anh ta, anh ta bị ốm tôi bôn ba từ quê lên để chăm sóc suốt đêm, tóm lại, lúc yêu đương tôi tự nhân bản thân không hề có lỗi lầm gì.

Cuối cùng vì bắt gian anh ta ở trên giường mà xong việc.

Điều đáng ăn mừng duy nhất đó chính là chúng tôi vẫn còn trong sạch, sau khi xác nhận quan hệ tôi biết anh ta chạy tới thành phố của tôi, ở cạnh khách sạn cạnh trường tôi, ý tứ khá rõ ràng.

Dù tôi có chút trì độn trên phương diện tình cảm nhưng cũng không phải là đồ ngốc, cho nên tránh đi xem như không thấy từ chối ý xấu của anh ta.

“Niếp Niếp?”

Bỗng giọng nói của Hứa Diên vang lên cắt đứt sự hồi tưởng về quá khứ của tôi.

Ngẩn ra một chút tôi mới phục hồi lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn anh ấy một cái, chỉ thấy Hứa Diên đang quay đầu nhìn tôi, nghiêng đầu nói: “Đến nơi rồi.”

Tôi quay đầu, ừm, đã về nhà.

Hoa viên Cẩm Giang.

Tôi mím môi vội vàng xuống xe nhưng tay của tôi vẫn còn đang đặt trên eo của anh ta, không nhịn được thuận thế nhéo cơ bụng của Hứa Diên một cái.

Không khí dần lâm vào cảnh xấu hổ.

Hứa Diên cụp mắt nhìn tôi, khóe môi cong lên, tôi cười mỉa một tiếng, ra vẻ bình tĩnh khen ngợi: “Cơ bụng không tồi.”

“Cảm ơn đã khen.” Anh ấy cũng trấn định mà trả lời, chỉ là đáy mắt vẫn còn ý cười.

Tôi xua tay chào tạm biệt, rồi nhịn không được hỏi: “Anh rất thích cười à?”

Con trai thích cười, hình như rất ít thấy.

Hứa Diên sững sờ, sau đó lắc đầu: “Không thích.”

“Nhưng mà—”

Anh ấy kéo dài giọng nói, dừng một lát rồi nói tiếp: “Cũng phải xem là ở bên cạnh ai đã.”

Lời này vừa nói ra khó mà khiến cho ai đó không nghĩ nhiều, tôi nhấp môi, tiếng ồn ào bên đường dần xa xa chỉ nghe thấy tiếng tim đập trong lồng ngực.

Thình thịch…

Không dám nói nhiều với anh ấy nữa, tôi vội vàng vẫy tay chào tạm biệt rồi chạy vào khu chung cư.

Lần đầu tiên trong cuộc đời tôi mới biết được hóa ra những hơi thở dồn dập khi gặp người khác phái, những chỗ trống trong đầu không những tồn tại ở tiểu thuyết với phim truyền hình mà cả ngoài đời nữa.

Tôi dẫm lên con đường chạy như điên đến dưới lầu mới thở phào một hơi.

Đưa tay lên sờ mặt, vẫn còn nóng bỏng.

Cả đêm này giấc ngủ của tôi ngọt ngào hơn rất nhiều.

Buổi sáng khi rời giường, rửa mặt, tôi lại bắt đầu hành trình đi tìm việc làm.

Tốt nghiệp chưa tới một tháng, công việc cũng chưa tìm được, từ trước đến nay người bố cổ hủ của tôi lại mở miệng muốn tìm cho tôi chỗ làm tốt nhưng đã bị tôi từ chối.

Có thể là chịu ảnh hưởng của bố từ nhỏ nên tôi khá bài xích việc ‘đi cửa sau’ như này.

Ở trong nhà nghỉ ngơi nửa tháng, gần đây bắt đầu đi tìm công việc, chỉnh sửa hồ sơ lý lịch.

Lúc ăn cơm trưa, bỗng nhiên tôi nhận được điện thoại của cô bạn cũ Susan.

“Niếp Niếp, đêm nay có họp lớp, cậu có muốn đi không?”

Đáng lý ra tôi muốn từ chối, nguyên nhân rất đơn giản—

Tôi không muốn nhìn thấy tên tra nam kia.

Nhưng lời từ chối còn chưa ra miệng thì Susan đã giành trước nói: “Yên tâm, Khương Nhất không tới.”

Khương Nhất là tên bạn trai cũ của tôi.

Ngay sau đó Susan lại khuyên tôi một lúc, cuối cùng tôi vẫn đồng ý.

“Vậy được rồi, cậu nhắn thời gian với địa điểm sang Wechat cho tôi đi.”

“Được, không gặp không về.”

Cúp điện thoại, tôi lại tiếp tục làm việc của mình, rất nhanh trên Wechat có tin nhắn của Susan gửi tới.

Có điều không ngờ địa điểm liên hoan lại gần cục cảnh sát của Hứa Diên.

Tôi nghĩ thầm sau khi tụ họp xong có thể mượn lý do uống say mà đi tìm Hứa Diên.

Ngày hôm qua khi ăn cơm nghe đám anh em của Hứa Diên nói mỗi đêm sau khi tan tầm anh ấy sẽ đến phòng tập thể thao bên đường để rèn luyện cơ thể.

Được lắm, phòng tập thể thao và quán ăn liên hoa đều ở chung trong một trung tâm.

Bởi vì quyết định sẽ tạo cuộc gặp ‘tình cờ’ nên tôi thay quần áo thật tỉ mỉ, trang điểm xinh đẹp một chút.

Tôi sẽ không làm ra vẻ như ngày hôm qua, hôm nay mặc váy trắng, thẳng dài, hóa thành cô em gái đơn thuần che đi tâm trạng đang nóng hừng hực của mình.

Tôi thấy mặc dù Hứa Diên là người chính trực nhưng lại là nam sinh rất dễ đỏ tai, cho nên sẽ thích khoản này.

Nhưng buổi tối khi đến chỗ liên hoan tôi mới phát hiện—

Hôm nay chắc sẽ không có tâm tư để tạo cuộc gặp ‘tình cờ’ với Hứa Diên được rồi bởi vì Khương Nhất cũng tới.

Anh ta không đi một mình mà còn mang theo bạn gái mới.

Bởi vì trên đường kẹt xe nên tôi tới hơi muộn, lúc đi vào phòng liếc mắt đã thấy Khương Nhất ngồi ở chỗ đối diện, cùng với cô gái cực kỳ quen mắt đang được anh ta ôm vào lòng.

Đây không phải là đang vũ nhục người khác hay sao? Cho dù anh ta có đổi cô gái khác rồi đưa tới đây thì tôi cũng không cảm thấy gì, lúc bắt gian hai người đó tại giường cũng làm ầm ĩ lên cực kỳ xấu hổ rồi.

Nhưng tôi vẫn không hiểu vì sao trên đời lại có kẻ mặt dày vô sỉ dám xuất hiện cùng lúc với tôi tại buổi họp lớp này.

Căn phòng đang ồn ào bởi vì tôi xuất hiện mà lập tức im lặng, mọi ánh mắt đều dừng lại trên người ba chúng tôi.

Tôi đứng ở cửa, đi cũng không được mà tiến cũng không xong.

Do dự vài giây cuối cùng cười cười ra vẻ bình tĩnh đi vào: “Xin lỗi, trên đường kẹt xe nên tới trễ.”

Nói xong tôi ngồi bên cạnh Susan.

Sắc mặt của Susan không quá đẹp, tôi mơ hồ cảm thấy sắc mặt của các bạn học xung quanh cũng rất kỳ quái.

Tôi nhíu mi, cúi đầu nhìn quần áo của mình, không thấy để lộ bất cứ cái gì, cũng không có dính bẩn nào.

Cho đến khi—

Qua ba tuần rượu, bạn gái Khương Nhất đi vệ sinh sau đó gọi Khương Nhất đi theo.

Lúc này, Triệu Khanh ngồi bên cạnh tôi đã uống có hơi sau, bỗng nhiên nói với tôi: “Lý Niếp Niếp, tớ nói này, cậu cũng nên kính Khương Nhất một ly rượu đi…”

Tôi sững sờ, thậm chí có hơi hoài nghi lỗ tai mình nghe nhầm.

“Tôi kính rượu? Vì sao tôi phải kính rượu với anh ta?”

Cả phòng yên tĩnh tới mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, tất cả mọi người đều chống cằm lên xem trò hay.

Susan cố ý hòa giải, vỗ tay lên bàn: “Triệu Khang, cậu uống nhiều rồi à? Nào, uống cùng mọi người một ly đi.”

Nói xong cũng có người phụ họa theo muốn đẩy đề tài này đi nhưng Triệu Khanh không chịu:

“Lý Niếp Niếp, cậu nói xem lúc trước Khương Nhất theo đuổi cậu gian nan như vậy, cho dù cậu… Cậu không thích thì chia tay hòa bình đi, cần gì phải đội nón xanh cho người ta?”

====
BẢN EDIT ĐƯỢC ĐĂNG TRÊN PAGE BỘ TRUYỆN TÂM ĐẮC 🦊🦊🦊🦊

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play