Cô Gái Nhỏ Của Anh

Chương 4


1 năm


4.
Tôi ngơ ngẩn nhìn vành tai đỏ bừng của Hứa Diên, sững sờ một lúc rồi nhịn không được mà cười.

Ai mà ngờ cái người cứ mở miệng ra là gọi tôi bằng cái cụm từ ‘cô gái nhỏ’ lại là người ngây thơ như vậy chứ, chỉ vì một nụ hôn à không tiếp xúc ngoài ý muốn mà hai tai lại đỏ lên.

Không biết vì sao nhìn người nam sinh ngồi nghiêm chỉnh cạnh mình này tôi bỗng cảm thấy—

Hình như thất tình cũng chẳng có gì ghê gớm cả.

May mà bữa cơm tối nay không xấu hổ như trong tưởng tượng của tôi, đều là những người trẻ tuổi nên nói chuyện rất dễ dàng.

Lúc ở chung tôi phát hiện ra mấy nam sinh ăn mặc bình thường này là những người tràn đầy nhiệt huyết, trên bàn cơm cũng có thể đùa giỡn nói vài câu hihi ha ha.

Trong đó có một người con trai khá tuấn tú, sau khi uống qua hai tuần rượu xong thì bỗng nhiên bụm mặt khóc lên.

Tất cả mọi người đều bị dọa cho sợ, sau đó cẩn thận dò hỏi mới biết được, cậu con trai này vừa mới chia tay bạn gái. Hơn nữa, bạn gái cũ còn đội nón xanh cho anh ta.

Tôi chống cằm lên nghe, nghe đến đó thì nhướng mày, câu chuyện này y chang như câu chuyện của tôi.

Xuất phát từ sự đồng tình, tôi nhìn chằm chằm anh ta khá lâu, bỗng có một lọ nước trái cây chắn tầm mắt.

Tôi nhìn theo bàn tay đang cầm lọ nước trái cây đó, là Hứa Diên.

Anh ấy đưa cho tôi một lọ lớn nước Blueberry, nghiêm túc nói: “Đừng nhìn nữa, người ta thất tình nên mua say, cô gái nhỏ thì nên uống nước trái cây đi.”

Tôi không phục, lời chưa kịp đi lên đại não để kiểm duyệt đã thốt ra khỏi miệng: “Có ai mà chưa thất tình đâu!”

Nói xong, Hứa Diên ngây ra hai giây, sau đó như suy tư mà liếc tôi một cái: “Cho nên tối hôm qua em uống say thành cái dạng kia là bởi vì thất tình?”

Mặt tôi đỏ lên, đột nhiên nhớ tới sự việc bản thân mình nôn lên người anh ấy tối qua chỉ đành mím môi không nói nữa.

Hứa Diên rót nước Blueberry ra ly rồi đưa cho tôi, sờ chóp mũi, nghẹn cả nửa ngày mới nói được một câu:

“Cô gái nhỏ, chia tay vui vẻ.”

Tôi sững sờ cuối cùng bật cười.

Nhận lấy ly nước, cúi đầu uống một ngụm, vị ngọt lan từ đầu lưỡi hòa tan vào tận đáy lòng.

Ừm, nước trái cây tốt hơn rượu nhiều.

Trong bữa tiệc.

Những người con trai trẻ tuổi cực kỳ vui vẻ, đặc biệt là cái người đẹp đẹp vừa mới chia tay kia, lúc đầu còn khóc lóc sướt mướt sau đó say rồi lại lau đi, ôm người anh em có gương mặt khá được ngồi bên cạnh, uốn lưỡi nói:

“Người anh em, tôi… Xem như tôi đã nhìn thấu rồi, bạn gái gì đó, sau này… Tôi mẹ nó không bao giờ yêu cái người có giới tính nữ như thế nữa, có chết cũng không!”

Bàn tay đang cầm ly nước của tôi khựng giữa không trung, đôi mắt phát sáng nhìn đối diện, là một hủ nữ có thâm niên tôi nhạy bén phát hiện ra….

Ý tứ trong lời nói đó của người đẹp trai kia nha.

Lại thấy người cảnh sát bị ôm kia hình như cũng uống rượu, giờ phút này mặt mày đỏ ửng.

Trên bàn, mọi người sôi nổi cười đùa, ai cũng không để ý đến chuyện vừa rồi, nhưng—

Thật ra tôi cảm thấy ánh mắt của người con trai bị ôm kia đang lấp lánh.

Bản thân bị hút hồn vào trong đó đến nỗi ly nước trái cây trong tay bị đổi thành sữa bò lúc nào cũng không hay.

Bên tai là tiếng Hứa Diên: “Đừng nhìn nữa, uống sữa bò đi.”

Thực ra câu này cũng chẳng có gì, tôi đang muốn nói lời cảm ơn thì ngay sau đó anh ấy đã chêm thêm một câu: “Uống sữa cho bổ não.”

… Uống sữa bổ não?

Lời này có hơi nhục nhã người khác nha.

Tôi xoay bàn một cái, lấy một miếng thịt dê bỏ vào trong bát của anh ấy: “Ăn nhiều thịt dê chút để sau này có sức mà phục vụ cô nàng nóng bỏng.”

Hứa Diên nhướng mày, thực sự cúi đầu ăn miếng thịt đó, rồi nghiêm túc giải thích: “Thật ra tôi có thể khiêng được một con trâu.”

Tôi gật đầu: “Thật ra tôi biết mình gọi nhầm số nhưng vẫn gọi nó.”

“....”

Nói hai ba câu, cả hai bọn tôi đều ăn ý không nói thêm gì nữa, có người ồn ào gọi anh ấy tới uống rượu, Hứa Diên nhẹ nhàng từ chối.

“Mấy cậu cứ uống đi.”

Không biết là vô tình hay cố ý mà anh ấy liếc nhìn tôi một cái, nhưng rất nhanh đã dời ánh mắt đi: “Tôi còn có nhiệm vụ.”

“Nhiệm vụ?”

Có người anh em nói: “Gần đây làm gì có vụ án nào đâu? Lão đại à trễ thế này rồi mà cậu còn có nhiệm vụ gì?”

Hứa Diên im lặng, người con trai bên cạnh nhanh tay lẹ mắt đút một miếng thịt dê vào mồm người đang nói, cười nói: “Cái này mà cũng phải hỏi à? Lão đại có trọng trách trên người, lát nữa còn phải đưa tiểu công chúa về nhà nữa!”

“Tiểu công chúa? Đó là em gái tốt của lão đại mà—”

Ai nấy nổi hứng lên trêu đùa Hứa Diên, mặc dù không có ác ý nhưng tôi vừa nghe vừa đỏ mặt.

Mím môi, nhanh ngẩng đầu về phía Hứa Diên.

Được được được.

Người này vẫn ngồi thẳng tắp, trên mặt không hề có bất cứ biểu tình gì, nhưng tai lại đỏ lần nữa.

Có lẽ là cảm nhận được tầm mắt của tôi, Hứa Diên cau mày nói: “Được rồi, uống rượu đi, nếu ai vẫn còn sức lực mà không có phát tiết thì đi hít đất năm mươi cái đi.”

Đội trưởng đã lên tiếng mọi người lặng lẽ chấp hành, im lặng rót rượu ăn cơm.

Nhân lúc tất cả đã thả lỏng tôi nhanh chóng liếc Hứa Diên, bỗng phát hiện người này đang nhìn xung quanh một vòng sau đó không dấu vết mà thở phào nhẹ nhõm.

Cách vài phút.

Hứa Diên cầm ly nước cây lên uống, ghé lại gần tôi hỏi: “Em, bây giờ em không có bạn trai đúng không?”

Tôi ngẩn ra, trái tim đột nhiên đập nhanh hơn bình thường gấp mấy lần: “Ừ, không có.”

Thực ra tôi muốn hỏi anh ấy một câu nhưng lời tới bên miệng đành phải nuốt xuống.

Dù tôi không hỏi Hứa Diên cũng sẽ chủ động trả lời, anh ấy lại cầm ly nước trái cây lên uống, hạ giọng: “Thật trùng hợp, tôi cũng không có.”

Tôi nhướng mày: “Anh cũng không có bạn trai?”

“Ý tôi nói là tôi không có bạn gái, cái đầu nhỏ này của em chứa cái gì thế?”

Tuy đoạn đối thoại này có hơi ái muội nhưng vẫn tính là bình thường, ngoại trừ mặt tôi đỏ tim đập nhanh thì cũng không cảm thấy gì, cho đến khi—

Hứa Diên đang nói chuyện, bỗng tôi nhận ra cả phòng yên tĩnh không tiếng động, chỉ có thể nghe thấy tiếng của Hứa Diên.

“Cô gái nhỏ, vậy em…”

Nửa câu sau còn chưa nói ra tôi đã túm lấy cổ áo của anh ấy, Hứa Diên sửng sốt sau đó mới phản ứng lại.

Toàn bộ nam sinh đều im lặng nhìn chúng tôi, cả đám cắn đũa, nở nụ cười xấu xa nghe lén tôi và Hứa Diên nói chuyện.

“....”

Mặt tôi hồng hồng, vội vàng đứng dậy: “Tôi đi vào phòng vệ sinh một chút.”

Nói xong cũng không đợi Hứa Diên phản ứng lại tôi chạy chậm ra khỏi phòng.

Tôi trốn trong phòng vệ sinh nửa ngày, muốn dùng nước lạnh để xua tan đi cái nóng trên mặt nhưng sợ lớp trang điểm sẽ bị trôi đi nên đành mở cửa sổ ra hóng gió, đợi cảm xúc bình tĩnh lại mới quay về.

Kết quả, mới mở cửa phòng ra đã bị cảnh tượng bên trong dọa cho hoảng sợ—

Bàn trống rỗng chỉ có Hứa Diên ngồi đó.

Mà trên mặt đất là bảy tám người con trai đang thở hổn hển hít đất…

====
BẢN EDIT ĐƯỢC ĐĂNG TRÊN PAGE BỘ TRUYỆN TÂM ĐẮC 🦊🦊🦊🦊

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play