3.
Đúng là oan gia.

Tôi đưa lưng về phía anh ấy, âm thầm thở dài một hơi, sau đó cười mỉa, xoay người vội vàng lấy điện thoại ra  nói: “Hết bao nhiêu tiền? Tôi chuyển lại cho anh.”

Nhưng khi tôi ấn xuống màn hình thì nó không sáng lên.

Theo bản năng tôi ngẩng đầu nhìn anh ta một cái, lại thấy Hứa Diên hơi hạ vai: “Quên sạc pin cho em rồi.”

Tôi chạy tới bàn làm việc của bố kéo ngăn kéo lấy sạc ra, sạc điện thoại.

Khi tôi chờ nạp đủ điện để khởi động nguồn thì cố gắng nhớ tới chuyện tối qua, càng nghĩ càng thấy sợ.

“Ừm, cái đó…”

Tôi nhanh chóng nhìn anh ấy một cái: “Tối hôm qua, thực sự là tôi đã nôn trên người anh ư?”

Hứa Diên gật đầu: “Cực kỳ chính xác.”

“Thật xin lỗi, vậy bộ quần áo đó đâu rồi? Tôi sẽ giặt sạch và trả lại cho anh.”

Sắc mặt tôi đỏ bừng, tưởng tượng tới tối hôm qua lần đầu tiên gặp mặt người ta tôi đã nôn hết lên quần áo của anh ấy thì hận không thể tìm cái khe để chui vào.

“Không cần.”

Hứa Diên ngồi lên ghế, cười như không cười nhìn tôi: “Tôi đã vứt bộ đó rồi.”

“Hả?”

Tôi sửng sốt một chút: “Vậy thì để tôi đền tiền cho anh.”

“Không cần đền tiền, em chỉ cần chịu một nửa trách nhiệm là được.”

Tôi nhíu mi, không hiểu lời này của anh ấy nhưng mà sau đó đã nghe được câu giải thích: “Bởi vì tôi cũng nôn ra.”

“....”

Câu chuyện quá mức kịch như này là điều tôi không thể ngờ tới, cho nên toàn bộ sự xấu hổ của tôi là gì, với lại, hôm qua tôi còn tưởng rằng tình yêu ngọt ngào mà tôi muốn cuối cùng cũng đã tới nữa chứ.

Mệt cho con người vừa mới thất tình như tôi còn có tâm tư đi nghĩ những cái đó.

Làm gì có câu chuyện tình yêu ngọt ngào, đó chẳng qua chỉ là giấc mơ đã chết mà thôi.

Điện thoại vẫn đang sạc pin nên tôi chỉ có thể cố gắng khách khí nhìn anh ấy nói: 

“Điện thoại vẫn chưa khởi động được hay là như vậy đi, chúng ta thêm Wechat của nhau đến lúc đó tôi sẽ chuyển tiền lại cho anh.”

“Được.”

Hứa Diên thoải mái nói đồng ý, sau đó xé một mảnh giấy trên bàn viết xuống một dãy số.

“Đây là số điện thoại cũng là số Wechat của tôi.”

Tôi nhận lấy tờ giấy, bỗng nghe thấy anh ấy dặn dò: “Đừng làm mất nha cô gái nhỏ.”

Nói xong, Hứa Diên vẫy tay chào tôi rồi xoay người đi ra khỏi văn phòng.

Khi cánh cửa được đóng lại, tôi mới dám thở phào nhẹ nhõm, đưa tờ giấy trong tay lên nhìn.

Ha.

Chỉ viết điện thoại mà cái người này còn ký chữ ký như rồng bay phượng múa, viết lên hai chữ to đùng: Hứa Diên.

Buổi chiều, lúc năm giờ, tôi đang ở nhà chỉnh sửa lại sơ yếu lý lịch, bỗng nhiên nhận được điện thoại của bố.

“Bé con, trang điểm một chút, tối nay đi ra ngoài ăn cơm với bố.”

Tôi xoa xoa giữa hai hàng lông mày, thở dài nói: “Con không đi, con muốn ở nhà chỉnh lại sơ yếu lý lịch.”

“Tối nay ăn sườn dê nướng.”

“...”

Tôi đứng dậy: “Vậy bố chờ con một chút, con lập tức xong ngay đây.”

“Cứ từ từ.” 

Bố tôi nói: “Tối nay là trường hợp quan trọng, trang điểm đẹp một chút.”

“Yes, sir!”

Cúp điện thoại, tôi nhíu mày, trường hợp quan trọng nào mà đi ăn sườn dê nướng?

Có điều cứ kệ đi, có ăn là được.

Vì thế—

Một giờ sau, tôi mặc trang phục lộng lẫy đứng trước cửa tiệm cơm tương khố sạch sẽ của nhà họ Mỗ.

Bố chỉ đường cho tôi nói đi lên tầng hai vào phòng thứ nhất, khoảnh khắc đẩy cửa đi vào cả tôi và những người trong phòng đều sợ ngây người.

Đây là ‘trường hợp quan trọng’ mà bố tôi nói ư—

Cả một đám con trai hơn hai mươi tuổi ngồi ở trong phòng, cả người mặc quần đùi đi dép lào, hơi thở hormone tỏa ra bốn phía.

Đây là…

Tôi còn cho rằng bản thân mình đi sai phòng nên theo bản năng lùi ra phía sau nhìn lên số phòng.

201, không sai mà.

Lại đi vào cửa một lần nữa, cả phòng vẫn chìm vào không khí lặng ngắt như tờ, tôi nhìn khắp nơi cuối cùng ánh mắt dừng lại một chỗ.

Là Hứa Diên.

Hôm nay anh ấy mặc áo thun trắng, đầu cắt ba phân, cơ thể dựa vào ghế, ngẩng đầu nhìn tôi.

Lúc bốn mắt nhìn nhau tôi bỗng dưng hiểu rõ ý của bố mình.

Cái ông Nguyệt Lão không an phận này, dám ở trong tối nối dây tơ hồng.

Nhưng….

Cho dù là nối tơ hồng thì cũng nên nói trước với tôi một tiếng chứ, tôi cứ tưởng phải đi theo ông ấy tới tham dự trường hợp nào đó mà ăn mặc lộng lẫy.

Chiếc váy màu trắng nhỏ xinh, chân đi giày cao gót ba phân, tóc uốn lượn như mây cài kẹp hoa tỉ mỉ.

So sánh với đám con trai hai mươi mấy tuổi này thì tôi đúng là tiểu yêu tinh thích làm ra vẻ.

Tôi đứng ở cửa, đi vào cũng không được mà không đi cũng không được.

May là lúc tôi đang do dự thì Hứa Diên đã chủ động đi tới giải vây thay tôi.

Anh ấy đi tới trước mặt tôi. Nhìn từ trên xuống dưới, nói đùa: “Mời tiểu công chúa vào nhập tọa.”

Nếu là bình thường khả năng tôi sẽ phun đầy lời dầu mỡ ra khỏi miệng nhưng—

Cặp mắt của Hứa Diên đúng là rất đẹp.

Cực kỳ giống với idol mà năm đó tôi theo đuổi kịch liệt, đôi mắt đa tình dịu dàng, thậm chí anh ấy không cần làm gì chỉ đứng đó yên lặng nhìn một cái thôi cũng đủ để cho tôi không thể nói ra lời từ chối.

Cho đến khi tôi đi theo Hứa Diên vào ngồi mới bất tri bất giác phản ứng lại, hóa ra vị trí bên cạnh Hứa Diên vẫn luôn để trống.

Tôi nhìn trộm anh ấy một cái, tự mình suy đoán, chẳng lẽ…

Anh ấy biết là tôi sẽ tới đây?

Có điều rất nhanh cái suy đoán này đã bị lật đổ, bởi vì—

Sau khi tôi và Hứa Diên ngồi xuống, cả phòng lập tức ồn ào, nam sinh ngồi cạnh Hứa Diên cười nói: 

“Tôi đã nói mà vụ án này đã qua rồi nhưng sao cấp trên bỗng dưng muốn mời đi ăn cơm còn yêu cầu những người trẻ tuổi như chúng ta ngồi riêng một cái phòng.”

Những người còn lại sôi nổi phụ họa theo, nhưng ánh mắt mà mọi người nhìn tôi và Hứa Diên lại có vẻ gì đó sâu xa hơn.

Tôi đoán có lẽ ở trong mắt họ có lẽ tôi mặc bộ trang phục lỗng lẫy như này là để theo đuổi Hứa Diên.

Nghĩ thôi cũng đã đau đầu rồi.

Tôi ngồi vào bàn, đôi tay nắm chặt góc váy, đột nhiên nhớ tới tình cảnh tối hôm qua.

Khó trách lại thấy mấy tên nam sinh trên bàn này có chút quen mắt.

Hóa ra là đám anh em đi theo Hứa Diên tối qua, bọn họ đều là cảnh sát.

Nghe bố tôi nói bọn họ là những cảnh sát mới tốt nghiệp, năm nay được chiêu mộ vào cục để làm.

Trong đó có một người nói rất nhiều, nên ấn tượng của tôi đối với anh ta cũng nhiều hơn chút.

Vừa khéo anh ta ngồi ở bên cạnh tôi, đưa mắt đánh giá rồi thò qua hỏi nhỏ:

“Em gái à, cách trang điểm này của em sai rồi!”

Tôi giật mình: “Sai cái gì?”

Anh ta cười nhạo nói: “Em không biết ư, lão đại của bọn anh thích nhất là những cô gái gợi cảm, lần sau em cứ mặc váy ngắn anh đảm bảo lão đại sẽ yêu thích em tới mức không thể buông tay…”

“....”

Yêu thích không buông tay? Đây là loại từ ngữ hổ báo gì vậy?

Vẻ mặt của tôi sượng sạo, đang muốn giải thích hôm nay mình trang điểm không phải là để Hứa Diên ngắm thì có một cánh tay vươn ra phía sau búng mạnh lên trán của anh ta.

Ngay sau đó bên tai truyền đến tiếng của Hứa Diên: “Nói lung tung gì đó hả? Không được dạy hư cô gái nhỏ!”

Theo bản năng tôi quay đầu nhìn anh ấy bỗng—

Hứa Diên vươn người lại gần, cằm vừa vặn dừng ở bên tai tôi, tôi lại không lường trước được mà quay đầu cho nên khóe môi xẹt qua sườn mặt của anh ấy.

Chỉ chạm nhẹ một chút chứ không tính là hôn gì.

Xung quang yên ắng vài giây sau đó âm thanh ồn ào nhức tai truyền tới.

Cơ thể tôi cứng đờ vẫn duy trì tư thế đó không dám nhúc nhích, cho đến khi Hứa Diên cười, chầm chậm xoay người đi.

‘Bộp bộp!’

Anh ấy vỗ bàn, vẻ mặt nghiêm túc nhìn hết đám anh em: “Được rồi, gọi món lên đi, ai uống thì uống ai nói thì nói, còn ở đó mà la hét cái gì?”

Nhưng….

Dù mặt anh ấy nghiêm lại nhưng từ chỗ của tôi có thể thấy được cái tai đang nhuốm vào đỏ đó.

====
BẢN EDIT ĐƯỢC ĐĂNG TRÊN PAGE BỘ TRUYỆN TÂM ĐẮC 🦊🦊🦊🦊

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play