2.
Có lẽ là do uống say nên dù dưới ánh đèn đường, xung quanh có vô số âm thanh ồn ào truyền tới nhưng tôi chỉ có thể nghe thấy tiếng tim mình đập—
Thình thịch—
Tôi nuốt nước miếng, hình ảnh đang diễn ra trước mắt mình như chẳng khác gì phim thần tượng. Sau khi uống say gặp được chân mệnh thiên tử, cuộc tình ngọt ngào này cuối cùng cũng đã tới lượt tôi….
Miễn cưỡng đè ép trái tim đang đập rộn lại, tôi ra vẻ thẹn thùng một chút rồi không khách khí mà nhào tới sau lưng anh ấy.
Sau đó—
Mặt tôi chạm vào nền đất.
“....”
Trên đỉnh đầu vang lên tiếng cười nhẹ, nhưng rất nhanh đã được khắc chế, cổ tay truyền tới độ ấm, cẩn thận được người ta kéo lên.
Nam sinh cúi đầu nhìn tôi, đáy mắt là ý cười: “Lần sau đừng uống rượu một mình nữa, đặc biệt là buổi tối, quá nguy hiểm.”
Mấy người anh em không chút lưu tình mà cười nhạo: “Đừng có giả bộ nữa, cậu mới là mối nguy hiểm nhất đó.”
Nam sinh liếc mấy người anh em một cái, lần nữa hạ người xuống vỗ bả vai tôi ý bảo tôi bò lên người anh ấy.
Do men say nên lá gan của tôi cũng to hơn, trực tiếp bò lên.
Lúc cõng được tôi, anh ấy ‘ồ’ một tiếng, sau đó chậm rãi đi về phía trước.
“Cô gái nhỏ nhìn thì gầy gầy nhỏ nhắn nhưng mà lại nặng nha.”
Tôi nghe thấy thôi cũng đã ngượng ngùng, cũng không muốn thừa nhận mình béo nên phản bác lại một câu: “Đó là vì dáng người tốt.”
“Ha ha ha…”
Vị đại ca đang cõng tôi thì không có phản ứng gì nhưng mấy anh em đi bên cạnh lại cười như được mùa.
Tôi không thèm để ý tới bọn họ, chuyên chú chỉ huy đại ca cõng tôi, rẽ trái, quẹo phải, tiếp tục quẹo phải…
Hơn mười phút sau, mấy người bọn tôi nhìn ngõ cụt ở trước mắt.
Thấy con hẻm tối tăm như mực tôi cười lớn một tiếng, uốn lưỡi nói: “Nhớ nhầm, có lẽ là… Quẹo trái?”
Nam sinh xoa xoa giữa hai hàng lông mày, đầu tiên cõng tôi ra khỏi ngõ cụt rồi hỏi thẳng: “Nói cho tôi tên khu chung cư mà em ở, tôi sẽ tự đi tìm.”
Tôi cau mày suy nghĩ, nhưng khi tôi uống say có đặc điểm lớn chính là—
Chỉ số thông minh cực thấp, trí nhớ vô cùng kém.
Suy nghĩ cả nửa ngày nhưng vẫn không nhớ ra, chỉ đành mím môi nói: “Không nhớ rõ…”
Hình như anh ấy có chút bất lực: “Tôi khá quen thuộc với khu này, em cố gắng nhớ lại một chút, có thể nhớ được hai chữ cũng đủ để tôi đi tìm.”
Vì thế tôi ghé vào tai anh ấy, cố nhớ lại cuối cùng nói ra hai chữ:
“Hoa viên…”
“....”
Có lẽ nam sinh kia thấy rất rất bất đắc dĩ nhưng mấy anh em tốt đứng bên cạnh lại cười không ngừng, ôm cánh tay lên xem trò hay.
Hai hàng lông mày của anh ấy khẽ giãn ra: “Cô gái nhỏ à, chỗ này có Hoa viên Cẩm Giang, Hoa viên Khánh Hoa, còn có cả Hoa Viên Hi Hòa nữa, nhà em ở Hoa viên nào thế?”
Đầu tôi cực kỳ đau, đặc biệt là khi nghe thấy một loạt tên ‘hoa viên’ thì ngực lại càng khó chịu hơn, đưa tay lên bụm miệng lại có điều vẫn không nhịn được, phun lên người anh ấy.
“Ọe—”
Thời gian như ngừng lại.
Tôi mơ mơ màng màng ghé lên vai anh ất, chỉ nghe thấy tiếng hô của người đó.
Sau khi nôn ra cơ thể thoải mái hơn khá nhiều nhưng đầu vẫn rất đau.
Căn bản không có khả năng nào vì thế tôi quay đầu dựa lên người anh ấy ngủ.
Khi tỉnh lại, tôi thấy bản thân đã được nằm trong cục cảnh sát.
Sau khi tỉnh rượu là cơn đau đầu ập tới.
Tôi ngồi dậy, xoa xoa đầu rồi nhìn một vòng phát hiện tôi đang nằm trên ghế sô pha trong văn phòng của bố.
Bố tôi là một người cảnh sát nhân dân, cấp bậc phó cục, có văn phòng riêng.
Mà lúc này, bố tôi đang ngồi trước bàn làm việc nói chuyện với ai đó. Đối diện ông ấy là một người con trai tóc ngắn, đưa lưng về phía tôi, không thấy rõ gương mặt.
“Bố….”
Tôi nhẹ nhàng gọi một tiếng nhưng cảm thấy có chút chột dạ.
Đi uống say, cả đêm không về, thậm chí tôi còn không biết bản thân đã làm cách nào để chạy tới văn phòng của ông ấy.
Nếu ba tôi mà không lột một lớp da của tôi thì mới đáng sợ.
Quả nhiên khi nghe thấy giọng tôi ông ấy quay đầu lại, ngay lập tức ý cười trên mặt tan thành mây khói.
Sắc mặt nghiêm túc, lạnh giọng mắng: “Con xem bản thân con đi. Nếu hôm qua không phải có Hứa Diên thì không biết con đã ngủ ở đầu đường xó chợ nào đâu!”
Hứa Diên?
Tôi sững sờ mất hai giây, cào trán nói: “Hứa Diên là ai ạ?”
Vừa dứt lời, người con trai ngồi đối diện với bô tôi từ từ quay cơ thể mặc cảnh phục lại—
Đôi mắt câu người, khóe môi cong lên, hình như có hơi quen mắt.
Tôi chớp chớp mắt, một lúc lâu sau mới phản ứng lại: “Anh là cái người… Là anh trai giả mạo bố tôi?”
“....”
Có lẽ Hứa Diên bị câu nói này của tôi làm cho á khẩu nên anh ấy im lặng, sau đó mới phản bác lại: “Là em gọi sai số, còn gọi tôi là bố.”
Nói xong, anh ấy quay đầu nhìn về bố tôi: “Phó cục, cháu không có ý gì.”
Bố tôi gật đầu, có điều vẻ mặt lại trở nên kỳ quái.
Không đúng chút nào.
Tôi rời khỏi ghế sô pha, càng nhìn càng thấy vẻ mặt của bố mình không thích hợp, quả nhiên—
Thấy tôi đi tới, bố tôi thu liễm lại sắc mặt, đanh lại nói: “Bố có việc đi ra ngoài một chuyến, hai đứa nói chuyện đi.”
Nói xong, bố tôi đứng lên, lúc đi ngang qua người tôi, còn vỗ bả vai tôi: “Cảm ơn người ta cho tốt, ngày hôm qua nôn lên cả người của Tiểu Hứa, may mà có thằng bé đưa con tới cục cảnh sát.”
Dứt lời, bố tôi đi một mạch không quay đầu lại.
“Rầm” một tiếng, cửa phòng đóng mạnh, ngăn cách hai chúng tôi với bên ngoài.
Bầu không khí rơi vào sự xấu hổ.
Bố tôi thật là, ý đồ tác hợp rõ rành rành như thế chỉ kém việc lấy dây thừng trói hai bọn tôi lại mà thôi.
Từ từ…
Hứa Diên?
Thảo nào tôi cảm thấy cái tên này nghe quen tai, hóa ra bắt đầu từ tháng trước bố của tôi đã luôn nói thầm cái tên này vào tai tôi.
Hơn nữa, không chỉ nhắc một lần mà nhắc nhiều lần, khiến cho tôi cảm thấy bản thân như được tiếp xúc với người ta qua lời nói vậy.
Đúng vậy, bố của tôi đã không vừa lòng với cái tên bạn trai cũ kia, hận không thể khiến cho tôi và anh ta chia tay sớm hơn.
Bố tôi nói tên bạn trai cũ của tôi không phải là đứa an phận thủ thường.
Quả nhiên, đôi mắt của cảnh sát nhân dân sáng như sao trời.
Tôi đang miên man suy nghĩ theo bản năng ngẩng đầu nhìn qua, đúng lúc đụng phải ánh mắt của Hứa Diên.
Trái tim thắt lại.
Tôi cười mỉa, thấp giọng hỏi anh ấy: “Tối hôm qua…”
Anh ấy dựa lưng vào ghế, ngẩng đầu nhìn tôi: “Tối hôm qua em nôn hết lên người tôi sau đó ngủ đi, tôi cũng không biết nhà em ở đâu nên không còn cách nào khác đành đưa em tới cục cảnh sát.”
“Chỉ là không ngờ em là con gái của chú Lý.”
Nói xong, anh ấy cười, vẻ mặt tự nhiên không hề có dáng vẻ muốn trả thù gì.
Tôi âm thầm thở nhẹ một hơi lại nghe thấy anh ấy hỏi: “Sao trước đây tôi chưa từng thấy em?”
“Tôi học đại học ở thành phố khác, năm nay mới tốt nghiệp trở về cho nên có khả năng các anh chưa từng gặp tôi.”
Anh ấy gật đầu, ra vẻ hiểu rõ: “Khó trách ngày hôm qua em gọi điện sai, di động của bọn tôi là do cục phát, số của tôi và chú Lý chỉ khác một số, của ông ấy là 3806 còn của tôi là 3809.”
Tôi gật đầu: “Hóa ra là thế, chuyện hôm qua làm phiền anh rồi.”
Tôi chầm chậm đi về phía cửa, trong miệng nói ra lời khách khí: “Hôm nào tôi sẽ mời anh ăn cơm, coi như là nhận lỗi.”
Tôi nói trước khi đi, bầu không khí này quá xấu hổ làm tôi cảm thấy hơi hơi không ổn, còn về tiền thì để bố tôi trả cho anh ấy cũng được.
Nhưng mà—
Tôi vừa mới đi được hai bước, sau cổ bỗng nhiên bị bàn tay ấm áp tóm lấy, ngay sau đó giọng anh ấy vang lên phía sau, hình như còn mang theo ý cười:
“Cô gái nhỏ, tiền chưa trả cho tôi, quần áo vẫn chưa giặt xong mà đã muốn chạy đi đâu?”
====
BẢN EDIT ĐƯỢC ĐĂNG TRÊN PAGE BỘ TRUYỆN TÂM ĐẮC 🦊🦊🦊🦊