Vân Khuynh cũng
đã nói như vậy rồi, Sở Diệu đâu dám nói gì nữa, lẽ nào thật sự để Vân Khuynh
cắm sừng anh à? Sinh hay không sinh là do Vân Khuynh quyết định, anh đúng là
cũng không có quyền nói không được.
Haiz, làm chồng
thật khó.
Có điều Sơ Sơ
còn nhỏ, nào đâu suy nghĩ đến chuyện này nhanh như vậy.
Chuyện này cứ
đến đây là kết thúc.
Theo sự lớn lên
của Sơ Sơ, khí hậu càng ngày càng nóng, cô cũng không đưa bé con ra ngoài, mỗi
ngày đều chôn ở trong nhà, giống hệt với lúc mang thai, nhưng mang thai không
có chuyện gì phải làm cả, nhưng bây giờ lại rất bận rộn.
Mấy tháng
trước, Sơ Sơ còn nhỏ, không ăn thì ngủ, cũng xem như yên lặng dễ nuôi, đợi qua
giai đoạn mấy tháng chỉ biết ăn ngủ này, cả ngày đến tối đều ồn ào, muốn có
người chơi cùng, nếu như Vân Khuynh đang bận làm chuyện gì đó, dì Hà ở trong
nhà cảm giác như vô cùng bận rộn, bà ấy muốn nghỉ trưa cũng không được.
Mới nằm xuống
một lát, Sơ Sơ lại khóc lên, Vân Khuynh thức dậy thấy dì Hà đang ôm dỗ con bé.
“Tiểu Khuynh,
có lẽ Sơ Sơ đói rồi.” Dì Hà cũng không biết làm sao với Sơ Sơ, bởi vì Sơ Sơ quá
dính mẹ, không muốn những người khác bế mình.
“Đưa cho cháu.”
Vân Khuynh đón lấy bé con, cô khẽ vỗ mông con bé: “Nhóc dính người, chỉ biết
tìm đến mẹ, mẹ sắp bị con làm cho mệt chết rồi.”
Trừ Vân Khuynh
ra, Sơ Sơ chỉ cho bố bế mình, những người khác, đừng nói là dì Hà, đến cả Vệ
Thục ôm con bé cũng không chịu.
Không rõ có bao
nhiêu thông minh lanh lợi, cũng không biết nói chuyện, chỉ biết đòi người.
Đôi mắt to tròn
của Sơ Sơ khẽ lăn qua lăn lại, miệng nhỏ cười hihi lộ ra hàm răng chưa mọc
răng, nước miếng đều bám lên trên áo quần.
“Bé con ở dơ
này, cả ngày nghịch nước miếng.” Vân Khuynh lau sạch cho con bé, Sơ Sơ lập tức
vươn tay vào lưỡi phun nước miếng ra lại.
Vân Khuynh tiếp
tục lau, con bé lại tiếp tục phun, tưởng rằng Vân Khuynh đang chơi đùa với con
bé.
“Đồ ngốc này,
còn phun nước miếng nữa là mẹ sẽ tức giận đó nhé, làm quần áo ướt hết cả rồi.”
Vân Khuynh khẽ véo miệng nhỏ của con bé: “Chỉ biết nghịch nước miếng, lúc nào
mới biết nói chuyện đây.”
“Còn sớm mà, ít
nhất phải đến một tuổi đã.” Đúng lúc Sở Diệu từ bên ngoài đi vào.
“Anh về rồi,
đúng lúc, anh chơi với con một lát, em muốn đi ngủ, tối qua cũng không được ngủ
ngon, em ngủ một lát trước, đợi lát nữa anh đi ngủ sau nhé.” Nếu như Sở Diệu
còn không giúp cô một tay, chắc cô thật sự không thể ngủ được luôn, sức lực của
Sơ Sơ càng ngày càng tốt.
“Được, anh đi
thay quần áo đã.”
Sở Diệu đi thay
quần áo, Vân Khuynh ôm Vân Sơ ngồi trên ghế sô pha, chuông cửa reo lên, dì Hà
đến mở cửa, là Tiểu Sâm đến.
“Dì ơi, cháu
đến chơi với em gái.” Tiểu Sâm chạy đến: “Em gái đang ngủ sao ạ?”
“Em gái đang
chơi đó, mẹ cháu đâu?” Vân Khuynh đặt Sơ Sơ xuống trên sô pha, để Tiểu Sâm ngồi
trên ghế nhỏ vừa vặn nhìn Sơ Sơ.
“Mẹ ngủ trưa
rồi ạ.” Tiểu Sâm vươn tay tới sờ vào tay của Sơ Sơ, lại bị Sơ Sơ nắm chặt lấy.
Tiểu Sâm bị dọa
cho một cái, đây là lần đầu tiên Sơ Sơ bắt lấy tay của thằng bé.
“Dì ơi, em gái
bắt lấy tay cháu.” Tiểu Sâm cũng không dám động bậy, sợ sẽ làm đau em gái, mẹ
nói em gái còn nhỏ, rất mềm yếu.
“Ha ha, em gái
đang n ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.