Bởi vì chuyện làm rối tung lần trước,
cho nên Vân Khuynh vẫn luôn để những thứ này trong nhà, hộp đựng thuốc được
thay đổi theo định kỳ, que thử thai cũng được thay cùng nhau.
Vì lí do an toàn, Vân Khuynh còn đưa
cho cậu ta hai que, lại cảm thấy cậu ta không hiểu nên cô lấy lại: “Hay là để
tôi đi chỉ cho Diệu Diệu cách dùng.”
“Được, cảm ơn chị dâu nhiều.”
Vân Khuynh đem que thử thai đưa cho
Thẩm Diệu, mặt của Thẩm Diệu có chút ngượng ngùng: “Cái miệng rộng đó của anh
ấy, sao cái gì cũng đều nói ra bên ngoài, lỡ như không phải thì làm sao.”
“Không phải cũng không cần nôn nóng,
cậu và Hứa Trí cũng không phải lớn tuổi gì, cậu mau đi thử đi, tớ đợi tin tốt
của cậu.”
Thẩm Diệu ngập ngừng đi vào trong nhà
vệ sinh, cô ấy còn chưa có sự chuẩn bị tốt để làm một người mẹ, nên vẫn hy vọng
là không có, nhưng trong lòng lại cứ mơ hồ
nghĩ, nếu như có thì sẽ là con trai hay là con gái, chỉ nghĩ đến bao
nhiêu đó thôi cũng đủ làm cô ấy mâu thuẫn.
Qua một lúc sau, cô ấy cầm hai cây que
thử thai đi ra, những người khác đều đang ngồi trên ghế sofa đợi cô ấy.
Thẩm Diệu có chút bối rối: “Hứa Trí,
phải làm sao đây, hình như thật sự là có rồi.”
Hứa Trí chạy tới, nhìn thấy hai vạch,
vui mừng khôn xiết: “Vợ, em thật lợi hại!”
Vân Khuynh mỉm cười, lúc mới gặp được
Thẩm Diệu, hai người mới 17 tuổi, chớp mắt đã qua nhiều năm như vậy, bây giờ
Diệu Diệu sắp phải làm mẹ rồi: “Chúc mừng nhé Diệu Diệu, mẹ nuôi của đứa bé
không ai khác ngoài tớ.”
Thời gian không buông tha một ai và nó
trôi qua trong chớp mắt.
Vân Khuynh và Sở Diệu đi ra từ cửa đối
diện, về đến nhà, cô rót ly nước và dựa vào quầy bar uống một hơi.
Tay của Sở Diệu từ phía sau đưa tới
vòng qua eo cô: “Vợ, Hứa Trí đã làm bố rồi.”
“Ừ, thì sao?”
Sở Diệu sờ vào bụng của Vân Khuynh với ý ám chỉ: “Anh cũng muốn làm một người
bố.”
“Chuyện này cũng đơn giản thôi mà, để
con của Hứa Trí gọi anh là bố nuôi thì được rồi.”
Sở Diệu nũng nịu xoa xoa lỗ tai cô:
“Cái đó không giống, không phải con của anh. Vợ, khi nào thì chúng ta sinh
con?”
“Không gấp, công việc của anh và em đều
rất bận.”
Hứa Trí và Thẩm Diệu sau khi tốt nghiệp
khoa chính quy liền đi làm, nếu đem so sánh với cô mà nói thì Thẩm Diệu đã hoàn
toàn làm chủ được công việc của mình, không cần phải quá bận rộn.
Nhưng Vân Khuynh thì không như vậy, cô
mới bắt đầu công việc, nếu như mang thai vào lúc này, lại phải đem hơn phân nửa
sức lực phân chia, không có lợi gì.
“Em có thể không cần bận rộn như thế,
cũng không phải chúng ta không mua nổi sữa bột.”
“Thế anh tự mình sinh một đứa đi.” Vân
Khuynh kéo tay anh ra: “Thời gian này em không định sinh con, anh có thể đừng
giày vò em nữa được không?”
Ít nhất cô muốn đứng vững bằng đôi chân
của mình ở Sở thị rồi mới cân nhắc đến chuyện này.
Sở Diệu thở dài, xem ra con của anh sẽ
nhỏ hơn con của Hứa Trí rồi.
Cuộc thi này cũng không thể chiếm cứ
toàn bộ tâm tư của cả bộ phận nghiên
cứu và
phát triển, cho nên chỉ thành lập một tổ 5 người, Vân Khuynh để Tạ Duệ
làm tổ trưởng. Cô không chỉ phải lo việc này mà còn phải lo những chuyện khác
của bộ phận nghiên cứu và phát triển.
Làm việc chung với nhau, cô biết Tạ Duệ
có điều bất mãn đối với cô, cảm thấy cô tuổi còn trẻ mà đã đã ngồi trên cao.
Không chỉ có Tạ Duệ, mà rất nhiều người đều bất mãn, nói chung họ cảm thấy mình
làm việc lâu năm như vậy nhưng sao lại không bằng cô.
Vân Khuynh không tranh l ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.