Đến nơi, mặc dù Vân Khuynh gọi một
phần cơm chiên cho Sở Diệu, nhưng cô vẫn
chưa từ bỏ ý định: “Em đi nhà vệ sinh, anh cầm giúp em cái túi xách.”
Sở Diệu không nghi ngờ cô: “Được.”
Vân Khuynh lặng lẽ đi ra phía sau và
yêu cầu ông chủ mang món cơm chiên ra sau cùng và ông chủ đã đồng ý.
Cô lại giả vờ đi vào nhà vệ sinh để rửa
tay. Chuông điện thoại vang lên: “Muộn như thế này là ai gọi đến vậy?” Vân
Khuynh mở điện thoại ra xem, là Thẩm Diệu hỏi cô sao vẫn chưa về nhà.
“Chắc là Diệu Diệu lại cãi nhau với Hứa
Trí rồi.”
“Nhàn rỗi như vậy chắc là công việc
không có gì bận rộn.”
Nếu như công việc bận rộn thì cô ấy đâu
có thời gian để cãi nhau.
Vân Khuynh rót ly trà hoa cúc: “Bình
thường công việc của Diệu Diệu rất bận, tuy nhiên gần đây tâm tình của Diệu
Diệu rất khác thường, không biết là có chuyện gì?”
Đột nhiên Sở Diệu không phản ứng kịp:
“Ừ, có chuyện gì?”
“Là do có con sao, trước đây cảm xúc
của Diệu Diệu không giống như thế, em nghe nói có con rồi thì phản ứng không
giống nhau , có người sẽ trở nên nóng nảy một chút.”
Sở Diệu tùy ý khoanh hai chân lại, thả
người ra sau: “Sao em lại biết rõ những
chuyện như thế vậy?”
Vân Khuynh liếc nhìn anh, khóe miệng
của người đàn ông hơi cong lên, biểu tình đó rõ ràng là đang muốn nói - không phải em đang muốn có con chứ?
“À, anh đừng hiểu lầm, em đọc được ở
trên mạng, trên mạng tin tức gì cũng có mà.”
Vân Khuynh tuyệt đối không thừa nhận
rằng sau khi kết hôn, cô tương đối nhạy
cảm đối với việc mang thai, thực ra thì cô đã học được cách dạy con cái từ rất
sớm, hy vọng sau này mình sẽ làm một người
mẹ tốt.
Bởi vì từ nhỏ cô chưa từng cảm nhận
được tình thương của mẹ, cũng không biết làm sao để làm một người mẹ, thậm chí
cô còn có chút sợ hãi, nhưng kết hôn rồi sẽ có một số chuyện không thể nào
tránh khỏi. Chính vì thế cô muốn tìm hiểu trước, nhưng những thứ này cô không
thể nói với Sở Diệu.
Nếu như để Sở Diệu biết, anh còn không
đắc ý chết hay sao và anh sẽ nghĩ rằng điều mà cô mong muốn nhất là sinh con
cho anh.
Sở Diệu vẫn ung dung liếc nhìn cô: “Như
vậy à.. Xem ra là anh đã hiểu lầm rồi.”
“Chính là do anh hiểu lầm đó.” Vân
Khuynh thở phào nhẹ nhõm, đúng lúc đồ nướng được mang lên, cô vội vàng lấy một
xiên thịt nướng trong tay đưa cho Sở Diệu: “Mau ăn thịt đi.”
Sở Diệu cười, không nói gì thêm, nhận
lấy xiên thịt nướng. Vân Khuynh lấy một xiên nhưng bị Sở Diệu ngăn lại: “Nói
xong rồi, ăn thức ăn chính trước đã.”
Vân Khuynh ngoan ngoãn để xuống, đầu
lưỡi đáng thương liếm liếm khóe môi, với một bộ dạng vô cùng uất ức.
Sở Diệu cũng đặt xiên thịt xuống và đợi
cô.
Qua mấy phút sau, Vân Khuynh bĩu môi:
“Sở Diệu, anh ăn trước đi, lát nữa thịt
xiên nguội rồi sẽ ăn không ngon.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.