Nguyên một căn phòng toàn màu xanh,
nhìn như rừng mưa.
Vân Khuynh nín thở, căn phòng này được
tạo thành như một khu rừng, có cây cối, có dòng suối nhỏ, có nấm, có nến, thậm
chí còn có cả mưa nữa, nhìn y như thật.
Cô đi từng bước vào trong, có côn trùng
bay qua người cô, như lạc vào thế giới thần kỳ.
Hạt mưa rơi xuống dòng suối nhỏ, rơi
lên những tán cây, y như âm thanh trong game Vân Khuynh hay nghe.
Vân Khuynh đưa tay sờ lên tán cây, cô
tưởng rằng là hình giả lập, nhưng cô không ngờ, nó lại là thật, cảm giác trên
tay rất chân thật, mắt cô sáng ngời.
“Sở Diệu, mấy cái này làm sao tạo ra
được vậy?” Vân Khuynh luôn nghĩ, nếu có thể đưa ánh sáng thấy trong phim đưa ra
đời thật, nhất định sẽ đẹp đến mức khiến người ta quên đường về, hôm nay, cô đã
trông thấy ngoài đời thật.
Nhưng cô không nghe Sở Diệu trả lời,
Vân Khuynh mờ mịt quay lại, thì thấy Sở Diệu đang quỳ một chân xuống đất, trên
tay anh nâng một chiếc nhẫn kim cương.
“Bé yêu, đây là năm thứ 6 chúng ta quen
biết nhau, quanh đi quẩn lại, người bên cạnh anh cũng chỉ có em, em có đồng ý
lấy anh không?”
Ngay lúc này, rừng mưa đột nhiên thay
đổi, biến thành những đám mây hồng, từng đàn chim bay về, giữa biển mây hồng
nhạt, bong bóng màu hồng từ từ bay lên.
Vân Khuynh khó tin nhìn Sở Diệu, cô
không hề đoán được Sở Diệu hôm nay sẽ cầu hôn cô, chẳng trách Thẩm Diệu lại
muốn cô mặc váy đỏ, mấy người này, giống như năm đó, đều giấu diếm cô.
“Khuynh Khuynh, mau đồng ý đi.” Thẩm
Diệu ồn ào lên tiếng, cô ấy lần đầu tiên thấy cảnh thực như vậy, trước đó đã
nghe Hứa Trí nói qua, nhưng khi tận mắt chứng kiến lại không như suy nghĩ, Sở
Diệu rất có tâm.
“Đồng ý anh Diệu đi.”
“Vân Khuynh đồng ý đi, chúng tôi chờ
tiệc mừng của hai cậu.”
Sở Diệu tự nhiên hơi căng thẳng, sẽ
không đúng như miệng quạ đen của Hứa Trí chứ? Lần đầu tiên tỏ tình đã bị từ
chối, lần này cầu hôn không phải cũng vậy chứ?
Nhưng mà Vân Khuynh không khiến Sở Diệu
thất vọng, cô trừng mắt nhìn anh, vui vẻ vươn tay ra: “Được.”
Trong khoảnh khắc đó, trái tim mọi
người cũng thả lỏng, không phải Sở Diệu không tốt, mà rất sợ giống như trước
đây, nếu là vậy thì rất lúng túng.
Sở Diệu quá vui mừng, vội vàng đeo nhẫn
vào tay cô, nhẫn rất vừa vặn.
Sau đó hôn lên tay Vân Khuynh: “Lại
đây.” Vân Khuynh hơi xấu hổ, sao lại làm vậy trước mặt mọi người.
Vân Khuynh kéo anh một cái, Sở Diệu
thuận thế đứng lên, hôn lên môi Vân Khuynh, biết cô ngượng ngùng, nếu không đã
là một nụ hôn kiểu Pháp rồi.
“Bùm.” Hứa Trí kéo dải lụa đã chuẩn bị
trước ra, nổ vang cả phòng.
“Chúc mừng, chúc mừng, chúc mừng anh
Diệu ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.