Vân Khuynh tới chỗ ban công nhỏ gần
phòng vệ sinh nhìn qua một lượt.
Đồ của cô và Sở Diệu được treo cùng với
nhau, thật sự đã được anh giặt sạch.
Sức nóng trên khuôn mặt cô vẫn còn chưa
giảm xuống, mới ở với nhau chưa được bao lâu, Sở Diệu đã có thể thản nhiên như
vậy, hỏi cũng không buồn hỏi một câu, nghiễm nhiên coi cô là người một nhà của
mình mà săn sóc.
Giờ phút này Vân Khuynh vẫn còn đang
ngẩn cả người.
Mà Sở Diệu cũng đã thành quen,
Như thể hai người đã trở thành một đôi
vợ chồng già.
Vân Khuynh rửa mặt sạch sẽ, nếu Sở Diệu
như vậy, sợ là không ai có thể ngăn cản
được anh đâu.
“Vợ yêu à muốn uống được một lý nước
của em mà khó như lên trời vậy, chồng em sắp khát chết mất thôi.” Sở Diệu đi
vào từ bên ngoài, tự mình rót nước uống, tắm xong anh rất hay khát nước.
“À… Xin lỗi anh nhé, vừa nãy em quên
mất.” Vân Khuynh vừa vào phòng đã nghĩ tới chuyện đi xem quần áo, nãy giờ đều
ngơ ngác như ở trên mấy.
“Không sao đâu, vậy tóc của em phải làm
sao đây? Vừa làm xong đã đi ngủ, còn không mệt sao?” Sở Diệu uống một hơi hết
nửa ly nước.
“Ngủ đã.” Vân Khuynh đã rất mệt rồi,
nhưng nghĩ đến chuyện Sở Diệu cũng ở trong phòng ngủ này, cô lại ông ngủ được
“Em ngủ trước đi, anh sấy tóc một lát
đã.” Đương nhiên Sở Diệu nhìn ra cô đang trong trạng thái bất thường, chỉ là anh không muốn vạch trần mà thôi, lá gan
của cô quá nhỏ, hay là đừng giày vò cô nữa thì hơn, kẻo trêu cho cô khóc rồi,
anh lại phải tự mình đi dỗ.
“Được.”
Vân Khuynh thấy Sở Diệu đi ra ngoài mới
dám bò lên trên giường,
Cô chọn chỗ ngủ sát tường, nằm vào một
góc nhỏ.
Có thể là do quá mệt nhọc, cô vốn tưởng
mình không tài nào ngủ được, vậy mà chẳng mấy chốc đã đi vào giấc ngủ.
Khi Sở Diệu quay trở lại, trông thấy
cảnh tượng này, anh bỗng bật cười, cứ như thể anh biết ăn thịt người vậy, hai
mét giường rộng thênh thang mà cô còn chiếm chưa tới năm mươi phân, cuộn tròn
trong một góc, đáng thương cực kỳ, cô đang sợ bị anh bắt nạt hay sao?
Sở Diệu quỳ một gối ở trên giường, duỗi
tay qua ôm Vân Khuynh về phía mình, cô nói mớ ê a mấy tiếng, khẽ nhíu mày, như
thể giận hờn vì bị phá giấc ngủ, nhưng lại không tỉnh giấc.
Sở Diệu mỉm cười, anh cúi đầu hôn nhẹ
lên trán cô, sau đó giơ tay tắt đèn và trèo lên giường.
Tuy rằng thời tiết đang rất nóng, nhưng
phòng đang mở điều hòa, sau khi lên giường, Sở Diệu kéo Vân Khuynh và ôm vào
trong lòng. Vân Khuynh gối đầu lên cánh tay Sở Diệu, một bàn tay khác của anh
ôm lấy cô, đặt ở sau lưng cô. Sở Diệu quàng chân mình lên chân Vân Khuynh,
trông cô như một đứa trẻ cuộn tròn trong lồng ngực Sở Diệu.
Sở Diệu hít một hơi thật sâu, ánh mắt
mịt mờ trong đêm tối, vào thời khắc này này, anh vô cùng thỏa mãn, cảm thấy như
mình đang ôm trọn cả thế giới vào trong lòng, vùng trời đất này, chính là quãng
đời còn lại của anh.
Đây chính là lý do vì sao anh cứ dùng
dằng muốn bò lên giường cô, bởi vì ôm vợ yêu đi ngủ thật sự là một cảm giác quá
tuyệt vời.
Vợ yêu quá thơm, quanh chóp ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.