Vân Khuynh đêm đó đã kiểm tra thông tin
- trong cuộc đua đường dài ba nghìn mét cần chú ý điều gì?
Sau đó viết ra kết quả, định nhắc nhở
Sở Diệu trước khi chạy.
Đối với cô, đã nhận nhiệm vụ này thì
phải có trách nhiệm, ba nghìn mét không phải là chuyện nhỏ.
Ban đầu cả lớp không hứng thú lắm với
đại hội thể thao, nhưng ngay khi giáo viên chủ nhiệm nói: “Sau khi nhà trường
xem xét, đã quyết định lần này sẽ tổ chức thêm một cuộc thi 20x60 để tranh giải
nhất và nhì. Lớp thắng cuộc sẽ có ba nghìn nhân dân tệ tài trợ, có thể ra ngoài
dã ngoại, vân vân, muốn tham gia nhất định phải nỗ lực.”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người
đều hưng phấn lên, tiền không phải trọng điểm, trọng điểm là mọi người có thể
đi dã ngoại cùng nhau.
Đối với học sinh năm cuối mà nói, cùng
nhau ra ngoài chơi đã là quá xa xỉ, trước kia cũng có du xuân, nhưng năm cuối
cấp ba lại không có gì, trường học nguyện ý cho cơ hội cũng rất hiếm thấy, nhất
định phải tranh giành.
Cô Triệu cũng biết mọi người nhất định
rất cao hứng, vì vậy cô ấy cười khích lệ vài câu, thật ra phong cách học tập
trong lớp vẫn luôn rất tốt, mọi người đều sẵn lòng tương tác với nhau, theo sự
hiểu biết của cô ấy về lớp học, hơn một nửa trong số bọn họ sẽ được tuyển
thẳng, bằng không sẽ đi du học, số học sinh thực sự sẽ tham gia kỳ thi tuyển
sinh đại học trong lớp này thật ra chẳng được mấy người.
Khoa học tự nhiên lớp A hàng năm đều là
niềm tự hào của trường trung học số 1 Lệ Thành, lần này cô Triệu cho rằng sẽ
còn kinh khủng hơn, có Sở Diệu đã đủ khiến người ta kinh ngạc, hiện tại còn có
thêm Vân Khuynh, vậy không thể nào không được nổi tiếng cho được.
Theo lời của cô Triệu, sự nhiệt tình
đối với đại hội thể thao trong lớp tăng lên, tất cả bọn họ đều đang thảo luận
sôi nổi, Vân Khuynh cũng tham gia, cô còn có chút xấu hổ vì đã không đăng ký.
Sở Diệu, Hứa Trí, Thẩm Diệu và những người khác đều đã đăng ký. Các tế bào thể
thao của cô thực sự không hoạt động được mà.
“Không sao, cậu chịu trách nhiệm cổ vũ,
cậu càng cổ vũ tớ sẽ càng có thêm động lực.” Thẩm Diệu vỗ cánh tay Vân Khuynh
mà an ủi.
“Được, tớ đi mua nước và đồ ăn vặt cho
cậu, cậu muốn ăn cái gì thì nói cho tớ biết.” Vân Khuynh cười cười, cảm giác có
người cần mình thực sự rất tốt.
“Ăn gan rồng mật phượng cũng ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).