Thời gian chầm chậm
trôi qua, nháy mắt đã tới đêm Giáng sinh cũng là thời điểm cuối tháng mười hai,
cuối năm sắp sang năm mới.
Trùng hợp chính
là, bộ phim ‘’Bí mật triều đại’’ của Nguyễn Tri Vi đóng vừa vặn đóng máy vào
đúng đêm Giáng sinh an lành.
Mở đầu là tiểu ăn
mày bẩn thỉu được thiếu niên áo trắng tao nhã nhặt về, mà kết cục, tiểu ăn mày
trở thành nữ đế thống trị thiên hạ, còn thiếu niên áo trắng ngày xưa, cũng biến
mất trong dòng nước của mùa lũ năm đó.
Cảnh cuối cùng của
bộ phim là ___
Nhất Tác đăng cơ,
xá tội cho nhân dân, quần thần tất cả đều bái phục tuyệt đối trước nữ đế quyền
uy.
Nàng mặc một chiếc
áo choàng hình rồng được thêu tinh xảo bằng chỉ vàng, rồng vàng như bay lượn
trên áo nàng, y phục tôn quý, đứng trên đỉnh cao của quyền lực, rèm châu hạ xuống
lấp đi dung mạo thanh tú của nàng, uy nghiêm không thể tả.
Triều đại của nữ
đế Nhất Tác chính thức được ra đời.
Nàng tự tay viết
lên giai thoại của chính mình, đời sau người người đều sẽ ca tụng công lao của
nàng, nhưng lại quên mất, để nàng xưng đế, đã từng có người nguyện ý vì chữ yêu
mà dùng cái chết mở đường cho nàng đi đến ngày hôm nay.
Đêm khuya, một
mình Nhất Tác đứng cô đơn lẻ loi trong cung điện nguy nga, nàng nhìn chính mình
trong gương, một thân y phục chỉnh tề, nhìn một lúc, đột nhiên nàng lại nhìn thấy
hình dáng Hoắc Thiệu Hoài xuất hiện trong gương.
Chàng vẫn như vậy,
vẫn mặc bộ y phục màu trắng, vẫn là đôi mắt dịu dàng ấy, đẹp đến xiêu lòng: “A
Tác, nhớ rõ lời hứa uống rượu hoa lê với ta đấy.”
Đối diện với
gương, khóe miệng Nhất Tác dần cong lên, cô hé môi, nở nụ cười đẹp như hoa mà
đã rất lâu chưa từng xuất hiện trên gương mặt đáp lại chàng: “Được.”
Thiệu Hoài, chàng
có thấy không?
Đây là thế giới đẹp
như tranh mà chàng và ta từng ước ao.
Là thế giới của cả
chàng và ta. Chỉ riêng hai ta.
Bộ phim dừng ngay
tại khoảnh khắc đó, đẹp đến nao lòng nhưng lại là nỗi day dứt tận cùng.
Công việc của
Nguyễn Tri Vi cũng hoàn thành.
Bất kể thành tích
của bộ phim này có ra sao, đối với Nguyễn Tri Vi, như thế đã là quá đủ.
Đạo diễn Trương
Văn không quá để ý đến nghi thức đóng máy, vì vậy người đại diện chỉ đơn giản
mua một chiếc bánh cho Nguyễn Tri Vi cắt, coi như là chúc mừng đóng máy bộ
phim, một đường thuận lợi.
Thời điểm Nguyễn
Tri Vi mang bánh đến mời đạo diễn Trương, ông khẽ vỗ vai cô: “Cô diễn rất tốt,
trong tương lai sẽ càng giỏi hơn nữa, tiếp tục phát huy nhé!”
“Cảm ơn đạo diễn.”
Nguyễn Tri Vi rất cảm kích đạo diễn Trương Văn, ông đã hướng dẫn cho cô rất nhiều
trong quá trình quay phim, khiến cô đối với diễn kịch có thêm nhiều hiểu biết
và suy nghĩ hơn, cô nhìn ông nở một nụ cười ngọt ngào và biết ơn.
“Đi phát bánh
nhanh rồi trở về đi, anh ta chờ cô cũng lâu rồi.” Đạo diễn Trương hướng ánh mắt
về một góc trong trường quay.
Nguyễn Tri Vi
nhìn thấy Thẩm Yến đang đứng đợi cô ở đó, anh rũ mắt, dựa vào cửa nghe trả lời
điện thoại. Người đàn ông tuấn tú, vai rộng chân dài, mang theo lạnh lùng khi
bàn bạc chuyện công việc.
Công việc của anh
vẫn chưa xong nhưng anh vẫn dành ra một ngày để cùng cô hoàn thành cảnh quay,
trong lòng Nguyễn Tri Vi cảm thấy ấm áp, cô nhếch môi cười, khóe mắt cong cong,
nói với đạo diễn: “Vâng ạ.”
Sau khi chia bánh
xong cho từng người trong đoàn phim, Nguyễn Tri Vi thu dọn đồ đạc, bước đến bên
cạnh Thẩm Yến, chủ động nắm lấy tay anh: “Em xong việc rồi.”
Thẩm Yến đã cúp
điện thoại, anh tự nhiên nắm lấy tay Nguyễn Tri Vi, mười ngón đan chặt: “Được,
vậy chúng ta đi ăn cơm thôi, anh vẫn còn nợ em một bữa cơm đấy, em có nhớ
không?”
Khi đó Nguyễn Tri
Vi vẫn đang quay chụp cho ‘’Gió lửa’’, lúc đó người đại diện không chuẩn bị cho
cô một chút nghi thức đóng máy nên cô muốn cùng anh ăn một bữa cơm. Tuy nhiên
lúc đó Thẩm Yến không để điều này trong lòng, còn vì Bạch Tề mà bỏ mặc cô, trước
tiên đừng nói Nguyễn Tri Vi nghĩ thế nào, hiện tại mỗi lần nhớ lại Thẩm Yến đều
cảm thấy vô cùng hối hận.
Điều này vẫn luôn
là tiếc nuối và ân hận của anh nên Thẩm Yến muốn bù đắp cho Nguyễn Tri Vi một bữa
cơm mừng đóng máy đúng nghĩa.
“Anh đã chuẩn bị
một bữa cơm vô cùng đặc biệt, về nhà em sẽ thấy.’’
“Về nhà sao?”
Nguyễn Tri Vi có chút kinh ngạc, cô còn tưởng Thẩm Yến sẽ đưa cô ra ngoài ăn.
“Đêm nay là Giáng
sinh, đường nào cũng kẹt xe, không cần thiết phải ra ngoài ăn.” Thẩm Yến không
nói, anh cả một buổi trưa đều ở nhà tự mình chuẩn bị từng chút m� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.