Thẩm Yến được phát hiện bị ngất lúc 4 giờ sáng bởi
người phụ nữ dọn dẹp đang quét tuyết.
Dì quét dọn mặc quần áo công nhân màu đỏ cam, cầm
chổi quét tuyết đi ra đường, khi nhìn thấy Thẩm Yến, anh đang nằm nghiêng ở ven
đường, trên người phủ một lớp tuyết.
Trong giống như một con dã thú ngủ trong rừng
sâu.
Nếu không phải khắp người anh ta đều là vết máu
chói mắt cùng mấy lon rượu, cô quét dọn căn bản không phát hiện ra, lẩm bẩm
nói: “Sao máu nhiều như vậy… thật là đáng sợ… "
Dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng khi cô đến gần,
cô vẫn vô cùng sửng sốt.
"Trời ạ! Cậu thanh niên này đã nằm ở chỗ
này bao lâu rồi lại còn khắp người be bét máu, cậu ta có thể sẽ chết ngay tại
đây. . . " Cô quét dọn sợ tới mức bủn rủn chân tay, không dám nói to, cố gắng
trấn tĩnh, ôm chặt lấy hơi thở của mình và thận trọng đến gần Thẩm Yến, dùng
tay thăm dò hơi thở của Thẩm Yến.
May mà chưa chết, vẫn còn thở.
Người phụ nữ dọn dẹp ngay lập tức lấy điện thoại
di động ra và bấm gọi 120. Khi cô ấy gọi, giọng nói của cô run rẩy: “Vâng, ở
ngã tư đường Trường Xuân … xung quanh cậu ấy toàn là máu… Mau đến đây, nếu
không đến nhanh đến, cậu ta có thể sẽ chết... "
Rạng sáng 4:15p, tiếng còi xe cứu thương inh ỏi
vang khắp nẻo đường Bắc Thành trên khoảng không gian tuyết rơi mịt mù.
Thẩm Yến nằm bất tỉnh nhân sự, được nhân viên y
tế vội vàng đưa vào bệnh viện, bác sĩ chạy theo cáng cứu thương, vừa quan sát sắc
mặt Thẩm Yến vừa phân tích: “Dạ dày chảy rất nhiều máu, bệnh nhân đã hôn mê sâu
rồi, hiện vẫn còn dấu hiệu sống, mau đưa đến trung tâm cấp cứu, chuẩn bị kim cầm
máu..."
5:30p, trời đã sáng.
Đêm sâu cuối cùng cũng dần dần tàn, sắc trời dịu
lại, mặt trời đang đi lên từ từ dần dần mọc.
Đèn của trung tâm cấp cứu vẫn luôn sáng đỏ lên.
Bên ngoài trung tâm cấp cứu, nhận được tin báo
chỉ có Quách Kỳ chạy tới, cậu cũng không biết Thẩm Yến đã xảy ra chuyện gì, dạ
dày đang có vấn đề sao lại uống nhiều rượu như vậy, chẳng lẽ thật sự muốn chết
sao?
Quách Kỳ cực kì lo lắng và căng thẳng, lo lắng
cho tình hình của Thẩm Yến, cậu ấy đi đi lại lại trong hành lang cả chục vòng,
cậu cảm giác được sự trống rỗng ở đây, đột nhiên cậu dừng lại.
Vào sáng sớm, không có ai ở trong bệnh viện, chỉ
có Quách Kỳ là người duy nhất đang ở bên ngoài trung tâm cấp cứu.
Hành lang trống rỗng và yên tĩnh tràn ngập mùi
thuốc khử trùng, một mùi khó chịu mang đến cho người ta cảm giác bất an không
thể giải thích được.
Cậu ấy không tránh khỏi cảm thấy buồn bực, lo lắng.
Cuộc sống của Thẩm Yến lúc này đang trong tình
trạng hấp hối chưa biết sống chết nhưng người duy nhất đến là chỉ có cậu.
Y tá không thể tìm thấy số điện thoại của cha mẹ
hay anh trai của Thẩm Yến trong phần nhật ký cuộc gọi, dù có gọi cũng không ai
trả lời cuộc gọi từ y tá.
Chỉ thấy cuộc gọi với Quách Kỳ thì khá thường
xuyên nên cô y tá mới liên lạc với Quách Kỳ để anh biết được tin tức.
Hiện tại, cậu ấy đứng nhìn hành lang trống trải,
trong lòng cảm thấy chua xót đến buồn bực.
Nếu Thẩm Yến vào giờ phút này chết đi, ngoại trừ
cậu ra, sẽ chẳng ai biết.
Ba mẹ hay anh trai của anh cũng không biết, Nguyễn
Tri Vi cũng không biết.
Thẩm Yến sống trên đời, lại tựa như không có ai
nhớ tới, cho dù có chết, cũng luôn cô đơn lạnh lẽo một mình.
Quách Kỳ tưởng tượng đến đó, hốc mắt quanh người
càng thêm chua xót, cậu với Thẩm Yến là anh em tốt nhiều năm như vậy, cậu hiểu
Thẩm Yến hơn bất kì ai.
Quả thật, Thẩm Yến có rất nhiều tật xấu, anh hay
khoa trương và kiêu ngạo, anh không biết lịch sự, cũng không phải là người tốt,
sắc sảo và thù địch, nhưng Quách Kỳ biết, anh kỳ thật chính là một đứa trẻ mong
manh yếu đuối, cô đơn không có ai bên cạnh.
Một đứa trẻ chưa bao giờ nhận được hạnh phúc bởi
tình yêu, bởi vì chưa bao giờ cảm nhận được tình yêu, sẽ không thể học được
cách sống hòa thuận với người khác, cũng không bao giờ biết tình yêu là gì, nên
sẽ mãi mãi không thể học cách yêu nếu chính bản thân Thẩm Yến không hiểu đ ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.