Quách Kì không thể nói nên lời.

Cậu mơ hồ hiểu rằng, chiếc vòng ngọc này dường như không đơn thuần chỉ là vòng ngọc bình thường.

Với tài lực của Thẩm Yến, vòng ngọc dù có đắt tiền đến cỡ nào cũng không thể khiến cho anh ta để mắt đến, rõ ràng chiếc vòng ngọc này được tượng trưng cho một điều gì đó, nó có thể liên quan đến mối quan hệ giữa anh ta và Nguyễn Tri Vi.

Một lúc sau Quách Kỳ mới chợt giật mình và nói: “Thẩm Yến…”

Nghe được tiếng động, lúc này Thẩm Yến mới liếc nhìn về hướng cạnh cửa, thấy người tới là Quách Kỳ, Thẩm Yến lập tức thu hồi lại dáng vẻ yếu ớt của mình, anh ấy thật sự không quen với việc bản thân tỏ ra yếu đuối trước mặt người khác.

Vì vậy, Quách Kỳ chỉ có thể trơ mắt mà nhìn, khi Thẩm Yến ngẩng mặt lên lại trở về Thẩm Yến của ngày thường.

“Sao vậy? Tìm được chỗ này rồi à?” Thẩm Yến trên mặt không chút cảm xúc hỏi một câu.

Dường như vẻ mặt bất lực và thất vọng vừa rồi của Thẩm Yến phảng phất chỉ là do ảo giác của Quách Kì mà ra.

 

“Chuyện là, Thẩm Phàm có gọi điện thoại cho tôi, nói rằng bà kêu cậu gọi lại cho bà ấy, đừng làm ầm ĩ đến nỗi mất liên lạc. Tôi biết cậu không muốn để ý tới ông anh trai hờ của mình nhưng bà cậu vẫn khăng khăng muốn nghe cậu nói, cho nên tôi mới đến tìm cậu.” Quách Kỳ giải thích

“Tôi biết rồi.” Thẩm Yến đứng dậy, anh ta cẩn thận nhặt từng mảnh của chiếc vòng ngọc đã vỡ trên sàn nhà lên, sau đó đi đến trước mặt Quách Kỳ.

Thấy vậy, Quách Kỳ trầm mặt lại, cuối cùng cũng nhịn không được mà hỏi: “Cái vòng ngọc kia có phải đã thiếu đi một mảnh không?”

“Đúng vậy.” Thẩm Yến biết rằng Quách Kỳ chắc đã nhìn thấy được bộ dạng lúc nãy của mình nên đã không tranh cãi gì thêm: “Lúc Vi Vi đang đi thì bị ngã nên đã làm vỡ nó, lúc đó chỗ cô ấy ngã cách sân thương một khoảng khá gần, do vậy có lẽ có một phần của chiếc vòng đã rơi ra bên ngoài, bị người thu rác nhặt đi rồi, thời gian cũng qua lâu rồi, nên tìm không thấy.”

“Ra là vậy…” Quách Kỳ đột nhiên cũng không biết nên nói gì nữa.

Hai người cùng nhau sóng vai đi từ trên sân thượng xuống, bầu không khí im lặng đến đáng sợ, không ai nói với ai câu nào.

Im lặng một hồi lâu, cuối cùng Thẩm Yến vẫn nhỏ giọng hỏi một câu: “Cậu nói xem, vòng ngọc bị mất đi một mảnh, thì còn có thể trở về nguyên vẹn như lúc đầu được không?”

Mặc dù giọng điệu của Thẩm Yến nghe vẫn bình tĩnh không chút gợn sóng, có vẻ như chỉ là thuận miệng mà hỏi, nhưng Quách Kỳ vẫn có thể cảm nhận được cảm xúc ngập trời đang bị che giấu ở phía sau những lời nói này.

Tình cảm của Thẩm Yến bị anh đè nén lại, dường như đã sắp tới giới hạn, giống như rằng giây tiếp theo sẽ sụp đổ vậy.

Quách Kỳ lúc này lại có một loại trực giác vô cùng mạnh mẽ, đó là anh không được nói là không thể.

“Có, có thể…”

Bước chân của Thẩm Yến bỗng dừng lại: “Có thể sao?”

Quách Kỳ không biết rằng điều này có thể hay không, anh chỉ trả lời theo bản năng mà thôi.

Đợi đã, Quách Kỳ đột nhiên nghĩ ra: "Đúng rồi! Có thể đó, tôi biết một chuyên gia khôi phục văn vật Miến Điện, anh ta không chỉ phục hồi vòng ngọc, mà còn có thể khôi phục các văn vật khác nữa, tài nghệ cực kỳ cao siêu, kể cả khi cậu thiếu một mảnh, anh ta cũng có thể tìm được loại ngọc tốt hơn để sửa chữa, khôi phục giống như đúc lúc ban đầu thì có khả năng làm không được, nhưng anh ta có thể làm cho nó tốt hơn so với lúc bị vỡ.”

Những lời nói này ngay lập tức cũng đã thức tỉnh Thẩm Yến.

Chuyện gì xảy ra thì nó cũng xảy ra rồi, tổn thương mà anh ta gây ra cho Nguyễn Tri Vi cũng không cách nào bù đắp được, nhất định sẽ để lại dấu vết, không thể giả vờ như điều này chưa từng xảy ra. Điều mà Thẩm Yến phải làm không phải là khôi phục lại như ban đầu, mà là để Nguyễn Tri Vi có thể thấy rằng, anh ta của hiện tại không còn

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play