Trước khi đi ngủ, hai người bọn họ
cùng nhau tắm rửa, Hứa Lẫm nhân cơ hội sờ soạng khắp người Thời Gia: “Em gầy
quá đấy.”
Thời Gia nhìn anh: “Có phải rất xấu
không?”
“Không xấu, chỉ là gầy quá sẽ không
tốt, ăn không đủ no làm sao có thể khỏe mạnh được? Cho dù em có tăng thêm năm
mươi cân thì vẫn rất đẹp mà.”
Thời Gia không tin: “Nặng hơn năm
mươi cân trông sẽ rất xấu, mặc quần áo cũng không vừa, em chỉ thích đẹp chứ không
muốn béo ú đâu.”
“Anh chưa từng thấy em tăng cân kể
từ hồi trung học. Lần tới gặp nhau, anh sẽ kiểm tra lại cân nặng của em đó, ít
nhất cũng phải tăng mười cân cho anh.”
“Được.”
Hứa Lẫm bế cô lên, Thời Gia hét lớn,
Hứa Lẫm cắn cô một cái: “Dám dùng chiêu trò với anh à? Tưởng anh không biết em
nặng bao nhiêu sao?”
“Hì hì, em nặng tám mươi cân đó! Lần
sau sẽ lên tận chín mươi cân!”
Hứa Lẫm cầm khăn tắm ôm cô đi ra
ngoài: “Anh chỉ cần ôm em một cái là sẽ biết em có ăn uống đầy đủ hay không
mà.”
Thời Gia nhìn mình qua mặt kính:
“Nhiều người muốn giảm cân còn không giảm được, em cũng đâu đến nỗi tệ hại như
vậy!”
Hứa Lẫm cắn cô: “Không được, ăn ngon
ngủ kỹ mà vẫn gầy như vậy thì đó là vấn đề về thể chất rồi, nhưng em không thể
không ăn uống, nhịn như vậy sẽ không tốt.”
Thời Gia hôn lên mắt anh: “Em thích
anh lắm!”
Hứa Lẫm cười nói: “Nếu như em thích
anh, vậy thì em không thể tự gây tổn hại cho thân thể mình được.”
“Ừm!”
Ngày hôm sau Hứa Lẫm đã phải trở về,
trước khi đi, anh nói với Thời Gia rằng: “Anh sẽ không giám sát việc em ăn uống
ngủ nghỉ mỗi ngày, cũng sẽ không yêu cầu em phải làm như thế nào. Gia Gia, em
tự nhớ rõ lấy, nếu em tự hành hạ bản thân cũng có nghĩa là em đang hành hạ anh.
Nếu em không ăn thì anh cũng sẽ không ăn, nếu em từ bỏ bản thân, anh cũng sẽ
buông bỏ bản thân mình.”
Thời Gia không hứa trước với anh, cô
biết rằng chỉ có hành động thực tế mới thực sự thay đổi suy nghĩ trong lòng
anh.
Thời Gia nghiêm túc tổng kết các vấn
đề cô đang gặp phải:
Đầu tiên, cô sợ thể hiện bản thân,
sợ nói sai một câu rồi mình sẽ trở thành trò cười cho mọi người, vì vậy cô
không dám nói ra những gì mình đang nghĩ trong lòng.
Thứ hai, cô sợ tranh cãi với người
khác, sợ mình đỏ mặt không nói nên lời, cho dù lý do có chính đáng như nào cũng
không dám nói lại.
Thứ ba, cô sợ tiếp xúc với mọi
người, sợ rằng cô sẽ bị người ta phát hiện mình là một kẻ khác biệt, kỳ quái
nên mới tự lập hàng rào ngăn cách.
Thời Gia rất muốn thay đổi bản thân
và vượt qua nỗi sợ hãi này.
Hôm nay, chị Văn lại kêu cô gọi xe,
chị ấy dặn Thời Gia nhớ xem lịch trình trước rồi gọi xe cho chị Văn đúng giờ.
Thời Gia gọi xe, tài xế nhận đơn,
cách đó chỉ có hai cây số, dự kiến trong vòng năm phút sẽ đến nơi. Thời Gia
đi tới văn phòng gõ cửa: “Chị Văn, xe đang trên đường tới.”
“Em bảo họ chờ chút.”
Thời Gia nói: “Vâng ạ, còn một cây
số nữa.”
Chị Văn liếc cô một cái, không nói
gì nữa. Thời Gia ngoan ngoãn đi xuống lầu, đứng ngay ven đường chờ xe. Chị Văn
vẫn chưa xuống dưới, cô lại gọi điện cho chị ấy, lúc chị Văn xuống đến nơi,
không biết cô đã xin lỗi tài xế bao nhiêu lần.
Lúc Thời Gia chuẩn bị trở về, chị
Văn đã gọi cô lại: “Nếu sau này chúng ta ăn tối với khách hàng, em phải sắp xếp
gọi xe để đưa khách hàng về sau bữa tối, em cũng sẽ vội vàng với khách hàng như
vậy sao?”
Thời Gia sửng sốt một chút, hỏi
ngược lại: “Công ty khách hàng không có xe đưa đón sao ạ?”
Chị Văn nghẹn lời, lườm cô một cái
rồi bỏ đi.
Tấm lưng Thời Gia ướt đẫm mồ hôi,
trên đường trở lại văn phòng, cô kể lại cho Hứa Lẫm nghe chuyện này khiến Hứa
Lẫm buồn cười suýt chết.
Thời Gia khóc không ra nước mắt:
“Không phải câu hỏi của em rất chân thành hay sao?”
Hứa Lẫm nhịn cười sắp chết đến nơi,
khó khăn mở miệng: “Bảo bối à, không phải công ty nào cũng có tài xế hay xe đón
khách đâu, em trả lời rất tốt, không sai đâu.”
Mấy ngày sau đó, Thời Gia đều nơm
nớp lo sợ như đi trên lớp băng mỏng, sợ chị Văn không vui sẽ sa thải cô.
Tối thứ sáu, chị Văn ăn tối với mấy
đồng nghiệp bên phòng tài vụ, chị ấy còn gọi điện rủ Thời Gia đi chung.
Gần đây, một chị trong phòng tài vụ
đang hẹn hò, chị ta không ngừng ba hoa về người đàn ông mà chị ta gặp mặt. Thời
Gia cảm thấy vô cùng thú vị, cô cũng nán lại trò chuyện cùng bọn họ một chút.
Có một chị gái đột nhiên hỏi Thời Gia rằng cô đã có bạn trai chưa, Thời Gia nói
rằng cô đã có, bọn họ lại được dịp buôn chuyện nhiều hơn một chút. Khi bữa tối
chuẩn bị kết thúc, chị trong phòng tài vụ đột nhiên hỏi Thời Gia: “Em gái à, số
điện thoại của em là ở tỉnh khác phải không?”
“Đúng ạ.”
“Vậy em có thể cho chị mượn điện
thoại gọi một cuộc được không?” Chị tài vụ nhìn chị Văn, nhỏ nhẹ giải thích:
“Chị phải đòi nợ tổng giám đốc Vương bên kia, mà người ta đã chặn số của chị
rồi.”
Thời Gia đưa điện thoại cho chị ấy,
im lặng đứng bên chứng kiến mọi việc.
Chiều thứ bảy, lúc Thời Gia đang xem
phim trong ký túc xá, cô chợt nhận được tin nhắn từ một số lạ, nội dung như
sau: “Gần đây tổng giám đốc Vương không có ở công ty, đợi anh ấy quay lại ký
tên rồi tôi mới thanh toán được.”
Thời Gia chuyển tiếp tin nhắn văn
bản cho chị Văn, dặn chị ấy chuyển tiếp tin nhắn cho chị gái ở phòng tài vụ
kia.
Sáng thứ Hai, chị gái kia mang theo
bánh mì và sữa đến cảm ơn cô, đồng thời cũng muốn nhờ Thời Gia giúp chị ấy theo
dõi vấn đề này, lúc nào gọi điện cho chị ấy cũng được vì đến thời điểm cuối
tháng, mọi người đều rất bận.
Thời Gia nói: “Công việc của em là
do chị Văn sắp xếp, chị báo lại cho chị ấy biết một tiếng là được.”
Chị tà ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.