Sáng sớm thứ bảy, Tiêu Hùng đợi Thời
Gia ở dưới tầng ký túc xá, cô mặc một bộ quần áo khá đơn giản, rất phù hợp để
di chuyển và làm việc, lúc xuống đến nơi, cô đã thấy Tiêu Hùng đang ôm một
thùng đồ.
“Mẹ tôi vừa gửi xúc xích với thịt
khô từ dưới quê lên. Chị Văn cũng là đồng hương của tôi nên tôi lấy thêm một
chút cho chị ấy, trong ký túc xá chỗ tôi còn có thịt thỏ chưa kịp mang đi, hiện
tại chỉ có thể đưa cho chị hai túi thịt khô. Thịt này không cần nấu lên, ăn
trực tiếp là được, không cần dùng nồi đâu.”
Thời Gia mỉm cười mà không nói gì.
Bấy giờ cô mới cảm nhận sâu sắc về câu nói mà các bậc cha mẹ thường dùng: “Hãy
cứ nhìn vào cách ứng xử của một người đối với mọi người xung quanh.”
Chị Văn sắp chuyển đến một nơi rất
xa, cũng may là chị ấy đã thu dọn đồ đạc gần xong cả rồi. Tiêu Hùng và chồng
của chị Văn giúp tài xế chuyển đồ, Thời Gia cũng giúp đỡ hai người bọn họ một
chút. Cô chỉ có thể trợ giúp bọn họ mang đồ vật gì đó không quá nặng, sau hai
lần chạy vòng quanh thì chị Văn gọi Thời Gia dừng lại.
“Mấy việc thể chất thế này cứ để đàn
ông con trai làm đi, em là con gái, nên nghỉ ngơi một chút.”
“Không có việc gì, những cái chăn
này rất nhẹ, em có thể mang xuống mà.”
Chị Văn cười cười, kéo cô ngồi
xuống, đưa cho cô một hộp sữa chua.
“Nhìn em nhỏ gầy thế này mà cũng
khỏe quá đấy chứ, hôm nay nắng nóng như vậy, em cứ nghỉ ngơi đi, chị sợ em sẽ
ngất xỉu mất.”
Nhưng thật ra, Thời Gia thà đi làm
việc vặt còn hơn là ngồi trò chuyện với chị ấy.
Hôm nay chị Văn rất khác so với mọi
khi, chị ấy rất thân thiện, thậm chí còn chủ động bắt chuyện với Thời Gia: “Chị
thực sự ghen tị với em, thật tốt khi còn trẻ mà. Kể từ khi chị sinh con xong,
vùng bụng của chị không thể giảm cân như trước được nữa, thời còn đi học, chị
có thể giảm cân bằng cách ăn ít đi một bữa, nhưng bây giờ không còn được như
trước nữa.”
Thời Gia không biết phải đáp lại như
nào.
Chuyển đến nhà mới là khoảng thời
gian vô cùng bận rộn, hai người bạn của chị Văn cũng đến nơi giúp chị ấy đóng
gói đồ đạc. Thời Gia giúp chị ấy sắp xếp đống quần áo linh tinh lặt vặt khác.
Thời Gia yên tĩnh, chăm chỉ làm việc nên chị Văn ngày càng trở nên lịch sự với
cô hơn.
Mãi đến hơn năm giờ chiều mọi việc
mới gần xong, chồng của chị Văn đã đặt bàn ở một nhà hàng Trung gần đó để ăn
tối.
Một bàn có sáu người. Chị Văn và
những người bạn của chị ấy đang trò chuyện về chuyện nhà cửa, con cái, công
việc rồi một số tin tức xã hội. Thời Gia không thể nói được một lời nào nhưng
Tiêu Hùng không giống Thời Gia chút nào.
Khi nói về việc mua nhà, cậu ta có
thể thêm vào một số chủ đề khá thú vị như những áp lực khi mua nhà của giới trẻ
hiện nay và vấn đề giá cả ở các thành phố lớn, thậm chí cậu ta còn có thể nói
chuyện về mảng kinh tế.
Khi nói về trẻ nhỏ, cậu ta có thể
chỉ ra những khó khăn khi con cái vào học mẫu giáo, cậu ta cũng có thể bắt
chuyện liên quan đến cơ sở vật chất tại trường học.
Khi nói về công việc, cậu ta cũng có
thể liệt kê những phương pháp để tránh né những cạm bẫy trên con đường sự
nghiệp lúc mới ra trường.
Thời Gia sững sờ, cô cảm thấy bản
thân mình như 250 (đồ ngốc), đầu óc Thời Gia trống rỗng chẳng hiểu cái gì.
Chị Văn nói: “Tiểu Hùng là một đứa
trẻ có rất nhiều ý tưởng, con trai suy nghĩ nhiều hơn một chút cũng tốt. Vừa
nhìn Gia Gia đã biết cô bé đến từ một gia đình có điều kiện không tồi, tính
cách khá đơn thuần.”
Thời Gia có chút xấu hổ nói ra:
“Thật ra em khá ngu ngốc.”
“Không phải em ngốc đâu, thật ra em
khá thông minh, chỉ là em thuộc tuýp người hướng nội, nhưng như vậy cũng có lợi
mà, có thể nghiêm túc thực hiện nhiệm vụ đã giao cũng khá tốt rồi.”
Thời Gia chỉ biết mỉm cười ngượng
ngùng.
“Ăn nhiều một chút đi, em thật sự
quá gầy r ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.