Sáng hôm sau, Phỉ Phỉ và Thời Gia
cùng nhau đi tìm Chương Vân.
Trên đường đi Phỉ Phỉ rất tức giận,
cô ấy cảm thấy Chương Vân quả thực giống như một gói thuốc nổ, không hiểu sao
cứ tấn công bừa bãi?
Cô ấy tức giận suốt đường đi, Thời
Gia chỉ thở dài, tất cả đều do cô mà ra.
Đến cửa tiểu khu, Thời Gia bảo Phỉ
Phỉ gọi Chương Vân xuống, cô cảm thấy nếu để mình đi thì Chương Vân sẽ chắc
chắn không muốn gặp cô.
Hơn mười phút sau, Phỉ Phỉ dẫn
Chương Vân đi xuống, hai người cả đường cãi nhau đi đến đây, Thời Gia nghe thấy
Phỉ Phỉ giải thích với cô ấy chuyện hôm qua đi karaoke không phải là đang muốn
cô lập cô ấy.
Thời Gia rất căng thẳng, bàn tay cô
để ở trong túi chạm tới mép của tờ giấy chẩn đoán bệnh, thật ra... Ban ngày ban
mặt ở nơi người đến người đi như trước cửa tiểu khu, tự nói về căn bệnh kỳ lạ
của mình, thấy rất là xấu hổ.
Chương Vân đi tới trước mặt cô,
không kiên nhẫn hỏi: “Lại có chuyện gì đây?”
Thời Gia xin lỗi cô ấy: “Xin lỗi,
lời cậu nói tớ đã nghĩ qua, cho tới nay quả thật là tớ không biểu hiện ra sự
chân thành cùng với sự trân trọng đối với bạn bè, nhưng mà cậu có thể tha thứ
cho tớ không?”
Chương Vân nhìn Thời Gia, lần nữa
cảm thấy dáng vẻ đáng thương của cô khiến người ta chán ghét.
Cô ấy lạnh lùng hỏi: “Cô đang cố bắt
cóc tình cảm* của tôi sao? Trong những năm qua tôi chịu đựng cô bao dung cho cô
còn chưa đủ hay sao? Tôi muốn hòa hợp với những người mà mình thích không được
hay sao? Tôi nhất định phải chiều chuộng cô cả đời hay sao?”
*Bắt cóc tình cảm: Sử dụng danh
nghĩa tình cảm để buộc đối phương làm những chuyện họ không muốn làm.
Thời Gia xấu hổ không chịu nổi, từ
cổ đến toàn bộ khuôn mặt cô bắt đầu ửng đỏ, đầu óc cũng như muốn trở thành bột
nhão, cô nhỏ giọng nói: “Tớ… Tớ không bình thường... Tớ đến đây để xin lỗi cậu,
tớ là muốn…”
Chương Vân nghẹn lời: “Cô muốn cái
gì thì phải có cái đó sao? Tôi không có quyền được lựa chọn bạn bè cho mình
hả?”
“Tớ là muốn nói cho cậu biết, cậu là
người bạn tớ rất quý trọng…”
Đáng tiếc những lời này không thể
nói được hoàn chỉnh, Thời Gia nhìn người bạn tốt ngày xưa của mình, sự chán
ghét của cô ấy đối với cô thật sự giống như sắp tràn ra ngoài.
Nhưng cô vẫn không muốn từ bỏ như
vậy, sự thay đổi cho tới bây giờ cũng không phải một sớm một chiều, cô phải
kiên trì.
Thời Gia cố gắng thú nhận bản thân:
“ ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).