Nhữ Lô buông tiếng thở dài, Nhữ Khanh ngồi bên cạnh, ánh mắt trông đợi, sốt sắng:
- Cha, rồi sau đó thì sao? Cả Ô Gia đều không một ai sống sót thật ư? Vậy Ô Vương bị chúng đem đi đâu?
Nhữ Lô chậm rãi:
- Tạp Đa là kẻ vô cùng tàn ác, Ô Gia xác thực không còn ai sống sót. Ô Vương cùng với tất cả những Alpha dám phản lại hắn đều bị đưa đến một hầm ngục riêng tên là Diêm ngục, ngụ ý là ngục giam của Diêm vương, tức kẻ nào đã đến thì cũng coi như chết rồi. Mà có lẽ, chết còn dễ chịu hơn.
- Cha, cha nói thế tức là sao?
- Diêm ngục là nơi Tạp Đa dùng để thử nghiệm bạo hình tàn khốc trên người tù nhân, chủ yếu là độc dược. Alpha bị đem đến đó ném vào hầm kín, trong hầm này không có thức ăn nước uống, chỉ chứa đầy những loại động vật kịch độc, mỗi hầm sẽ là một loại riêng biệt. Ô Vương là bị ném vào hầm dơi độc. Vì không có thức ăn nước uống dài ngày nên lũ dơi độc sẽ lập tức xâu xé cắn hút da thịt và mạch máu của người. Đa số đều không sống nổi, những Alpha mạnh mẽ có thể vượt qua được thì bởi nhiều ngày ăn thịt tươi uống máu độc mà trở thành nửa người nửa quỷ.
Nhữ Khanh lặng người, cậu không thể tin nổi trên đời lại có chuyện kinh hãi như vậy xảy ra. Một Vương Gia được cắt đất phong Vương lại từng trải qua những ngày tháng như thế!
Nhữ Lô nhắc lại cũng nghẹn lòng:
- Sau khi ta biết được âm mưu tàn độc đó của Tạp Đa, cũng lại sợ rằng nếu khảo nghiệm của hắn thành công sẽ khiến cho những Alpha đó mất đi lý trí, trở thành một thứ xác sống chỉ biết cắn giết, vì thế liền bàn với Đàm Thước chế ra một loại thuốc khiến cho họ giống như bị độc phát mà chết, rồi mua chuộc một kẻ trong Diêm ngục,khi thả độc vật thêm vào các hầm đã lén thả thêm cả loại thuốc này. Tạp Đa là kẻ máu lạnh, sau khi phát hiện ra những Alpha đó ngưng thở, đương nhiên không rảnh tìm cách cứu người, một lời ném xác đám quái nhân vào rừng rậm.
- Cha? Vậy là cha và Đàm bá bá cứu được bọn họ ư?
Nhữ Lô lắc đầu, một lời nói hết:
- Không tính là như vậy. Khi chúng ta đưa bọn họ trở về Đàm gia, độc vật đã ngấm tận xương tủy, hơn thế kẻ nào kẻ nấy vết thương đều chằng chịt rợn người, khó lòng cứu chữa. Đàm Thước cố gắng hết mình cũng chỉ có thể lưu lại được vừa trọn một bàn tay năm mạng, trong đó có Ô Vương. Bọn họ cũng coi như từ cõi chết sống lại, được ta đưa về bên Hoàng Thượng khi ấy vẫn còn là Nhị hoàng tử.
- Sau khi bài trừ dần độc tố, bởi vì hình dạng quái đản dễ bị nhận diện, nên trong ám vệ cả năm kẻ ấy đều phải luyện thuật thay da, trú mình trong một vỏ bọc khác để tiện bề hành động. Vỏ bọc của Ô Vương là một thiếu niên mười lăm tuổi.
- Thế nhưng thuật này chỉ có thể duy trì nếu như sinh khí kia đủ mạnh, một khi cạn kiệt, ắt bị lộ diện. Ô Vương trong binh chiến thống nhất Hoàng triều, đưa Nhị Hoàng tử lên ngôi đã bị thương nặng, sinh khí tổn hại nghiêm trọng, hiện tại đã không thể dùng tới thuật đó được nữa. Âu cũng là vì cứu ta một mạng, trong lúc binh loạn nếu không có hắn liều mạng chắn ngang, có lẽ lưỡi kiếm của tên ác nhân kia đã chém đứt cổ lão già này rồi.
Nhữ Lô nói dứt lời liền hướng về phía bàn ăn đã nguội:
- Ta kể đây không chỉ cho riêng Khanh nhi, mà cũng nói các con hiểu, thiên hạ này nợ hắn một thì Nhữ Gia ta cũng nợ hắn một. Đối với Ô Vương ngàn vạn lần không thể bất kính, tất cả đã rõ hay chưa?
Một bàn quây quầy đông đủ, ngoại trừ Nhữ phu nhân thì đồng loạt đứng dậy, hướng về phía Nhữ Lô có lễ:
- Chúng nhi tử đã rõ, tạ ơn phụ thân dạy bảo.
- Được rồi được rồi, nói sao hôm nay cũng là Tết Thượng Nguyên, chuyện qua rồi hãy để nó qua, nào, mau ăn thôi.
Nhữ Lô hài lòng cười nhẹ, xét về dòng dõi thư hương, Nam Quốc có Phương Gia, thì Tây Quốc chính là có Nhữ Gia, xem xem phong thái đều là nho nhã cả. Lễ nghĩa cũng không có nửa phần sai phạm. Khi phụ thân chưa nâng đũa, tất cả mọi người cũng đều chưa thể dùng thực.
Ấy thế mà Nhữ Khanh lại không để chiếc đũa kia của Nhữ Lô được kề lên miệng, hai má hây đỏ bật lời:
- Cha! Con còn chưa hỏi hết! Có cách nào khiến cho dung mạo của Ô Vương trở về như cũ không? Với lại sớm nay khi nhìn, con thấy dấu ấn trên trán nửa đen nửa đỏ, rốt cuộc là Alpha hỏa hay Alpha thổ?
Nhữ Lô nuông chiều:
- Là Alpha hỏa, do độc mà biến một nửa thành đen. Còn về phần khôi phục dung mạo, cái này rất khó nói, trước mắt Thái y chỉ có thể dùng dao cắt đứt phần màng trên tay mà thôi.
- Cha, cha không phải là Đại học sĩ sao? Khó nói là sao chứ?
- Đại học sĩ thì cũng không phải là y sư,
- Vậy… Cha có biết mùi hương của người không?
Hai mắt Nhữ Khanh vừa mở to mong chờ đã bị Nhữ phu nhân chau mày, mắng:
- Hồ đồ! Omega lại dám đi hỏi mùi hương của Alpha, như thế còn ra thể thống gì?
- Con…
- Không cãi, ta chính là chiều con sinh hư rồi, tối nay không được phép đi thả hoa đăng.
Nhữ Khanh bị mắng, phụng phịu phùng má.
Trời về tối, trăng trên cao.
Xuân đẹp, gió nhẹ nhàng phớt qua chút hơi lạnh, đốt hai gò má bầu ửng đỏ, giống như trái lệ chi trên cành đong đưa chớm đổi màu trở chín. Nhữ Khanh hôm nay thật hiếm khi bị phạt mà không nháo, cũng không tìm cách đổi y phục với gia nhân trộm dời khỏi phủ, khiến cho kẻ hầu cận bao nhiêu năm như A Nghê cũng phải có chút vội vàng:
- Chủ tử, thật sự không đi thả hoa đăng ư? Náo nhiệt lắm đó!
Nhữ Khanh ngồi bên cửa sổ, lắc đầu:
- Không đi.
A Nghê tiếc nuối:
- Bao nhiêu năm nội chiến đều chẳng có lấy một ngày vui… Chủ tử, từ khi người từ Hoàng Cung trở về, giống như một người khác vậy!
Nhữ Khanh liếc mắt về phía A Nghê rồi đưa tay vào túi tiền nhỏ bên hông, lấy ra hai lượng bạc:
- Được rồi, đừng than thở nữa, ta cho ngươi bạc, rủ thêm mấy nha đầu trong phủ tự mình dạo chơi.
A Nghê reo lên:
- Đa tạ chủ tử! Người quả là tốt nhất trên đời!
- Ngươi đó, chỉ được cái dẻo miệng,
A Nghê đi rồi, nơi này còn lại một mình, Nhữ Khanh cũng tự mình chẳng hiểu, rốt cuộc vì thứ gì mà trong lòng lại hỗn loạn thế này? Là vì cuộc gặp sáng nay ư? Hay là vì chưa từng thấy một người nào xấu xí dữ tợn như thế? Cậu không biết nữa, chỉ là đèn hoa đăng hôm nay đẹp thế nào cũng không muốn xem.
Nhữ Khanh bất chợt cười lên một tiếng rồi đứng dậy tiến về phía bàn nhỏ, mở ra nghiên bút mài mực, chuẩn bị viết chữ.
Cậu thích nhất là xem kịch, ca vũ, lại càng thích hơn nữa là viết những cuốn thoại bản, cậu muốn tự mình dùng bút thuật lại thân thế của Ô Khất, sau đó sẽ đem tới phường diễn quen thuộc, nói với gánh kịch diễn thành một vở.
Chỉ nghĩ đến đó thôi, cả người Nhữ Khanh đều phấn chấn, ngọn bút như bay.
--------
Phủ Ô Vương.
Trên mái nhà phần cong lên như trăng khuyết, có một thân hình nằm ngả trên đó. Ánh trăng bàng bạc chiếu đến soi rõ gương mặt đầy sẹo kéo đôi mày xếch lên, từ trán xuống tai xuống cổ đều là những phần da chẳng lành, ngay cả ánh mắt khi bật mở cũng giống như đang trừng lên dữ tợn, thoáng qua cũng đủ dọa người.
Ô Khất hướng ánh mắt về phía một bóng cây gần đó, “vù” một tiếng, làn khí tức đen đỏ bật mạnh, kẹp trên ngón tay xù xì đầy sẹo xuất hiện một chiếc lá. Ô Khất giơ lên trước mặt ngắm nghía, vô thức mường tượng lại bước nhảy của kẻ trên tiền điện ngày hôm nay,
Ô Khất bỗng nhiên trừng mắt, chiếc lá trong tay bị khí tức của độc hỏa đốt thành tro vụn.
Omega đẹp thì có gì mà hay ho? Cũng chỉ là thứ ham tưởng vinh hoa phú quý, liếc mắt đưa tình lấy lòng Hoàng Thượng, mong một bước đặt chân vào Cung cấm.
Thật không đáng để Ô Khất ta đặt vào trong mắt. Đúng là điên rồi mới định đặt kẽ lá kia lên miệng.
Ô Khất bật chân, một làn khói đen đỏ nâng theo cú nhảy từ trên mái cong thẳng xuống đất,
Người đi rồi, còn lại một ánh trăng bàng bạc, còn lại vài dải thiên trúc quỳ nhè nhẹ vương hương.
Ngoài thành, một Vương Gia chẳng bao giờ ngồi kiệu, cũng chẳng có tiền hô hậu ủng gì, một mình một ngựa cưỡi thẳng về hướng Ô Mông.
Ô Khất xuống ngựa, từ trên núi cao nhìn xuống vùng thảo nguyên rộng lớn, trên gương mặt đầy sẹo bất giác nở ra một nụ cười thật quỷ dị, đối lập với ánh mắt trìu mến kia.
Bởi vì xa xa ấy, đã lại thấy những túp lều nho nhỏ được dựng lên, bởi vì xa xa ấy lại đã có những đống lửa được đốt sáng, những bước chân rộn rã nhảy, đám trẻ con giành nhau những khối thịt nướng thơm nức mũi, cười đùa.
Để có một ngày hoa thơm trên thảo nguyên lại nở rực như hôm nay, để trả thù cho toàn bộ Ô Gia, tất cả những đau đớn ta đã trải qua, đều đáng.
Là những ngày chôn mình trong hầm tối, cắn xé những con dơi độc đang liều mình gặm nhấm trên thân thể ta, là dùng máu của chúng uống vào trong miệng, dùng thứ thịt tanh tưởi ấy nuốt xuống khỏi yết hầu tìm lấy sự sống giữa trùng điệp những oan hồn nơi Diêm ngục.
Ta không hối hận.
Dù là có một ngày thân thể trở thành như thế này, tuyệt đối không hối hận!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT