*Truyện thuộc hệ liệt tam nghịch "Nghịch thiên- Nghịch quốc- Nghịch nhân"

Nhân vật chính:

Ô Khất: Nam Alpha, chưa rõ tuổi, hương thiên trúc quỳ, Ô Vương gia của Tây Quốc.

Nhữ Khanh: Nam Omega, 16 tuổi, hương quả lệ chi (*Quả vải thiều), lục thiếu gia của phủ Đại học sĩ.

Nhân vật phụ:

Tạp Mễ: Nam Alpha, Hoàng Thượng Tây Quốc, hương rêu đá (*Rêu mọc trên đá)

Lương An: Nam Beta, Vương Hậu Tây Quốc

Thiết lập Alpha x Beta. Là nhân vật chính trong “ABO Vương hậu là Beta nam- Nghịch quốc”

-------

Nhữ Lô: Cha của Nhữ Khanh, Đại học sĩ Tây Quốc.

Nhữ Bất : Đại huynh của Nhữ Khanh, Beta

Nhữ Tùy: Tam huynh của Nhữ Khanh, Alpha

Hạc Mai: Thê tử của Nhữ Tùy, Omega.

Hạc Đỉnh: Đệ đệ của Hạc Mai, Alpha.

Mộc Trình: Đồng học của Nhữ Bất, Alpha.

A Nghê: Nô tài hầu cận của Nhữ Khanh, nữ Beta.

Cốc Dĩ: Trưởng quản Cẩm y vệ.

-----

Bối cảnh được sử dụng: Cổ trang, toàn cảnh được chia ra làm bốn nước: Đông Quốc, Nam Quốc, Tây Quốc và Bắc Quốc.

Một số chức quan trong triều đình Tây Quốc:

Đứng đầu quan văn là Thừa tướng.

Đúng đầu quan võ là Thái úy.

Đại học sĩ: Cố vấn của Vua.

Ngự sử đại phu: Chuyên can gián và kiểm soát các quan.

Thượng thư: Đứng đầu sáu bộ: Lại bộ- phong quan phong tước, Lễ bộ- tổ chức yến tiệc thi cử, Hộ bộ- quản lý ruộng đất thu thuế, Binh bộ- quản lý cấm vệ quân, quân đội, Hình bộ- xử án thi hành luật, Công bộ- xây dựng cung điện, cầu cống đường xá.

Hàn lâm viện: Lo biên soạn văn thư.

Thứ sử: Tương đương quan tỉnh.

Thái thú: Tương đương quan huyện.

Cung nô/ Thái giám: Trong cách gọi bắt đầu bằng chữ A kèm theo tên, mục đích để phân cấp nên những cung nô này không được giữ lại họ. Nếu chủ tử thương tình có thể lập khế ban họ, như vậy mới được phép lấy vợ/ chồng và được thờ cúng sau khi chết.

*Tất cả các tình tiết trong truyện, tên nhân vật cũng như hoàn cảnh địa điểm đều là hư cấu.

Các đặc điểm của A-B-O về cơ bản được giữ nguyên, tuy nhiên thân phận của Alpha/ Beta/ Omega được ấn định ngay từ khi sinh ra, trên trán Alpha mang hình tia chớp và Omega mang hình bông sen, Beta không có hình.

Mệnh của mỗi Alpha sẽ liên thông với một trong năm ngũ hành: Kim mộc thủy hỏa thổ, dấu ấn Alpha trên trán càng lớn lên sẽ càng rõ ràng, khắc họa lên màu sắc của từng bản mệnh, trong đó kim là màu vàng, mộc là màu xanh lá, thủy là màu xanh dương, hỏa là màu đỏ, và thổ là màu đen.

Với những loại thuốc được chiết xuất từ thảo dược đặc biệt, có thể kìm hãm tối đa những cơn phát tình, nếu không phải tự bản thân Omega cố tình không uống, thì về cơ bản sẽ không có việc mất kiểm soát. Đến ngay cả hương thơm của Omega cũng sẽ có nước dược tắm dùng để che đậy. Beta được đối xử bình đẳng. Alpha vẫn là tầng lớp thống trị.

---------

Hoàng Cung Tây Quốc, tin đồn thổi thêu dệt rất nhiều,

Qua xuân này lục thiếu gia Nhữ Khanh của phủ Đại học sĩ không phải vừa tròn mười sáu hay sao?

Omega tuyệt sắc khuynh thành lại là nhi tử của Nhữ Lô đại nhân, nghe nói từ nhỏ đã có giao tình thân thiết với Hoàng Thượng, một lời xưng huynh gọi đệ, đúng là xứng đôi vạn phần.

Duyên Khởi Cung kia ngày ấy vì sao phải dừng? Kẻ ngoài cuộc hiện tại đều phỏng đoán là do Hoàng Thượng đổi ý rồi, đợi đến xuân này mới chính thức một lời đón Nhữ Khanh công tử tiến cung.

Lý nào lại để cho một Beta nam không thể sinh nở long chủng nối dõi cho Hoàng triều như Lương An được bước chân vào? Nếu thật sự như vậy, còn không bằng Hoàng Thượng tự bê đá đập vào chân mình? Khiến cho Tây Quốc vừa yên đã có kẻ thừa hơi mà thêu dệt?

Lương An vì điều này mà không tránh khỏi suy tư, đối với Tạp Mễ cũng có phần tủi thân cùng xa cách, khiến Tạp Mễ nhẫn nhịn đến nứt cả hương rêu.

Tạp Mễ nào có thể để như thế mãi? Tính tình vốn đã thâm sâu, lắm mưu nhiều kế, trước Tết Thượng Nguyên đã tự mình tới tận phủ Đại học sĩ, tìm gặp Nhữ Khanh

Phủ Đại học sĩ,

Nhữ Khanh vừa mời Tạp Mễ ngồi xuống vừa chun mũi:

- Mễ huynh sao lại tới đây?

Tạp Mễ cười nhỏ:

- Sao vậy? Huynh tới thăm đệ cũng không được sao?

Nhữ Khanh hừ một tiếng:

- Đệ mới không tin huynh có lòng tốt đến thế! Trước đây mỗi lần huynh tìm tới, y như rằng có chuyện không tốt, đệ lần nào cũng bị phụ thân không phạt thì mắng.

- Được được, không nói chơi nữa, ta quả thật có việc muốn nhờ đệ giúp.

Nhữ Khanh ngạc nhiên:

- Đệ ư? Đệ chỉ là một Omega thích ca vũ, có thể giúp được Hoàng Thượng như huynh thứ gì cơ chứ? Đệ không biết đánh nhau cũng không biết lập mưu như phụ thân?

Tạp Mễ hẹp ánh mắt:

- Đúng! Ta chính là muốn nhờ đệ tiến cung, biểu diễn một màn ca vũ.

- Cái gì? Trong Cung còn thiếu ca nhi ư?

Nhữ Khanh đảo tròn ánh mắt một cái, nghĩ đến điều gì liền đầy vẻ nghi ngờ, giọng lớn đến muốn hét:

- Mễ huynh! Không phải huynh thật sự thích đệ đó chứ?

- !!!

Nhữ Khanh đứng bật dậy:

- Đệ nói luôn cho huynh biết, đệ ghét nhất là mùi rêu của huynh, khó ngửi chết đi được, đã vậy khí tức còn vừa đen vừa đắng, đệ thà không có Alpha liên kết cũng chẳng muốn ở bên cạnh huynh!

Nói xong còn cố trừng mắt bổ sung:

- Hơn nữa đệ sẽ không gả cho người mà đệ không thích! Huynh dù có là Hoàng Thượng cũng không ép được đệ!

Tạp Mễ không nhịn được cười:

- Ta biết đệ ghét mùi hương của ta, ta cũng không ưng hương lệ chi của đệ, quá ngọt, ngọt đến mức thảm rêu vừa chạm đã rùng mình. Chứng tỏ giữa hai ta không những chẳng có tương thích mà còn có chút bài xích.

Nhữ Khanh nghe đến thế mới thở phào ngồi xuống lại:

- Huynh tự biết thế là tốt, giữa Alpha và Omega, điểm quan trọng nhất chính là tương thích, vừa ngửi mùi hương của huynh đệ đã muốn bịt mũi lại thì còn vào cung để làm gì? Huynh đúng thật là!

Tạp Mễ lúc này mới ngưng lại, chậm rãi:

- Nhữ Khanh, việc vào cung không phải nói đùa, ta thật sự muốn đệ giúp. Ngày mai ta sẽ tổ chức một buổi yến tiệc mừng Tết Thượng Nguyên, đệ chỉ cần tới ca vũ một bài, nhìn ta thêm vài cái, cũng kính ta một ly. Vậy là đủ, ta tuyệt nhiên sẽ không giữ đệ ở lại.

Nhữ Khanh khó hiểu:

- Nhưng sao phải làm vậy?

- Đệ không cần biết những chuyện khác, cứ giúp ta một lần.

- Chuyện này… Huynh cũng biết, đối với khí tức của Alpha, đệ không được thoải mái.

Tạp Mễ cũng biết việc này, trước đây khi còn là Nhị Hoàng tử, ngoài Đàm Lạc thì những nhi tử của Nhữ Gia là thân thiết nhất, vì thế trấn an:

- Ta sẽ hạn chế, Đàm Lạc hắn đã sang Nam Quốc đón tân nương, trong triều ngoài ta, Ô Vương và hai tướng lĩnh, cũng sẽ không để cho Alpha khác xuất hiện.

- Nhưng mà…

Tạp Mễ một lời đánh trúng tim đen:

- Nếu như Khanh đệ chịu giúp ta, tất nhiên ta cũng coi như nợ đệ một ân tình. Sau này việc hôn sự của đệ, sẽ để đệ tự mình lựa đấng lang quân, ta sẽ đích thân ban chỉ, như thế Nhữ bá bá có muốn cũng không thể kháng chỉ.

Tạp Mễ nói ra đã là nắm chắc phần thắng, Nhữ Khanh này nom xinh đẹp yếu ớt, thực ra lại vô cùng có khí chất, từ nhỏ đã ghét việc bị ép ban hôn.

Y như rằng Nhữ Khanh lập tức vỗ hai tay vào nhau, đắc ý:

- Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy!

- Thành giao.

---------

Sớm hôm sau, Tết Thượng Nguyên, trong cung Hoàng Thượng thiết tiệc,

Nhữ Lô thở ngắn thở dài, trên kiệu lòng cũng không an.

Nhữ Khanh thì vui vẻ ra mặt, chỉ cần ca vũ một điệu, nhìn nhiều vài cái, có gì mà khó? Trong ca vũ vốn đã có tình, đong trên mắt chỉ là nhìn về phía ai liền hiểu nhầm là tình ý tràn đầy, chẳng xa lạ. Lại có thể đổi được một đạo thánh chỉ, ấy mới là lời to!

Cả cuộc đời cậu ghét nhất rằng tân nương che mạng, đến tận đêm động phòng mới biết mặt lang quân, không giống thoại bản luyến ái chút nào. Cậu mới không như thế! Cậu sẽ tìm được Alpha của đời mình, cùng nhau ngắm nhân gian bốn mùa thay đổi.

Còn nói cái gì là đệ nhất bảo ngọc Tây Quốc? Nếu như Alpha của cậu cũng giống như trong tuồng kịch kia, cả một đời chỉ có một bạn đời là cậu, không cần thiếp thân bồi giường. Nếu được như thế, cậu nguyện ý dù người ấy thân phận thế nào cũng sẽ bằng lòng.

Trước tiền điện, Nhữ Lô bước phía trước, Nhữ Khanh theo lễ bước sát phía sau.

Nhữ Lô lo lắng:

- Con đó, ca vũ cái gì chứ? Thật là...

- Cha, đây là Hoàng Cung đó, người còn mắng nữa, sẽ có người cười chê!

- Con mà cũng sợ người ta cười chê? Con của một Đại học sĩ không lo mài nghiên thi thư, lại suốt ngày giống như ca nhi, còn ra thể thống gì?

Đúng lúc nhìn thấy Ô Khất, Nhữ Lô ra hiệu cho cậu ngừng bước, khẽ cúi:

- Ô Vương điện hạ, đã lâu không gặp.

Ô Khất cũng cất lời:

- Nhữ Đại học sĩ, có lễ rồi.

Nhữ Khanh vừa nhìn thấy Ô Khất liền khiếp sợ mà lùi về sau. Ô Khất gương mặt xấu xí cũng liếc về phía cậu rồi quay đi ngay. Nhữ Lô lùi sang một bên, tỏ rõ ý nhường đường, Ô Khất gật đầu rồi bước vào trong.

Ô Khất đi rồi, Nhữ Khanh không để cho cha mình đi vào mà kéo lại:

- Cha, người vừa nãy là Ô Vương thật sao? Tại sao lại xấu xí như vậy? Khanh nhi còn thấy tay hắn…Tay hắn đầy những sẹo.

Nhắc về chuyện này, Nhữ Lô thở dài một tiếng, buồn rầu:

- Ô Vương vốn dĩ dung mạo không thường, lại bị Tạp Đa hãm hại để dơi độc cắn phá, Khanh nhi có thể không nhìn, có thể khiếp sợ, nhưng tuyệt đối không được bất kính. Nói thế nào trên đại điện ngày hôm ấy cũng chính là Ô Vương đã cứu ta một mạng, thiên hạ có được thái bình, không thể không kể đến công của hắn, đáng tiếc, một bậc anh hùng…

Những từ cuối cùng Nhữ Lô cất ra, trân trọng lại man mác. Ông một đời xứng danh học sĩ, phò tá Tạp Mễ lên ngôi, ắt hẳn phải hiểu được tường tận. Nhữ Khanh nghe xong, vừa bước vào đã len lén nhìn về phía kia một cái lại cúp vội ánh mắt.

Thật dữ, thật đáng sợ…

Ngay cả dấu ấn trên trán cũng không ra màu đỏ, không ra màu đen, chẳng rõ là Alpha hỏa hay Alpha thổ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play