Một thời gian sau,

Omega đến tuổi mười sáu còn chưa định hôn ở Tây Quốc rất ít, một phần lớn là do trước đây Tạp Khối hoang dâm vô độ, quan lính không có người quản, càn rỡ vô cùng, Omega vừa mắt hầu hết đều đã bị nạp phủ mua vui. Vì thế nhiều gia đình thương nhân hay nông hộ nhi tử vừa mười hai tuổi đã vội vã định hôn.

Chỉ có những Omega may mắn sinh ra trong gia đình quan lại lớn như Nhữ Khanh mới có thể tránh khỏi được một kiếp u sầu, như thế tính ra cả một kinh thành thật lớn, cũng không điểm được quá nhiều Omega đến tuổi mà chưa có hôn phối. Nhất lại là một trân bảo như Nhữ Khanh.

Nhữ Khanh là nhi tử thứ sáu cũng là nhỏ nhất của Nhữ Lô, làn da giống như tơ lụa, bông sen trên trán cũng phớt một màu hồng tươi, đã vậy tài ca vũ lại khiến người ta mê đắm, cũng may rằng Nhữ Lô hiện đã giữ tới chức Đại học sĩ, cũng chỉ có quan gia vọng tộc thế nào mới dám trình lên bái thiệp, nếu không chắc là từ cửa nhà xếp vào hậu viện cũng không hết đồ sính lễ muốn mối mai.

Đã tưởng rằng phải sánh đôi cùng Hoàng Thượng mới xứng danh trân bảo, vậy mà việc trên tiền điện ngày hôm ấy khiến cho khắp Hoàng Cung đều sôi trào. Một ly rượu trao trên tay Lương An, cho phép cậu trước mặt quần thần thay mình uống cạn, chính là bao nhiêu sủng ái cùng địa vị? Lời đồn thổi về Nhữ Khanh và Duyên Khởi Cung trong phút chốc giống như một chiếc bong bóng vỡ tan, lại thay vào đó xa xôi rằng Nhữ Khanh hẳn nhiên đang chịu uất ức vô cùng, có lẽ là khóc đến cạn cả nước mắt rồi.

Chỉ cần nghĩ đến gương mặt đẹp đẽ ấy u sầu nhăn mi, đóa sen trên trán cũng nhạt màu, đều thật khiến người người phải thay cậu mà thương cảm.

--------

Thế nhưng đúng là việc ở trên đời, có thực thương tâm đến thế hay không lại chẳng ai rõ bằng chính cậu. Trong thâm tâm, cậu còn vui mừng thay cho Tạp Mễ. Nói rằng giống như huynh đệ trong nhà thì có hơi quá phận, thế nhưng đúng thực là lớn lên cùng nhau, đến mùi hương cũng không giấu. Tạp Mễ lớn lên trong tàn cảnh, tính cách mưu mô khốc liệt, nay một tay có được Tây Quốc, một tay có được chân ái ôm vào lòng, cậu nếu xưng một tiếng đệ, làm sao có thể thấy đó mà ghen tị điều gì? Hơn nữa cậu vốn thực đối với hương rêu bài xích, càng không thích nhất là phải nhốt mình trong cung cấm.

Trong một kịch lâu có tiếng ở Kinh thành, phía dưới xếp những bàn trà chật kín người xem, hai bên gần với trướng diễn nhất được thiết kế thành gian phòng có mành che, chỉ dùng chiêu đãi khách nhân sang trọng.

Bên này, A Nghê nhìn ánh mắt chuyên chú của Nhữ Khanh mà mở miệng mấy lần lại không dám cản, phía trên đài, thoại bản của Nhữ Khanh mang đang được tuồng kịch diễn lại.

Mãi đến khi gần kết, A Nghê sốt ruột vội nói:

- Chủ tử! Người đã xem đi xem lại tuồng diễn này bao nhiêu lần rồi? Hiện tại còn không trở về, phu nhân nhất định sẽ phạt đánh nô tì mất!

Nhữ Khanh nhìn sang:

- Để ta xem nốt đã?

- Không được, ta xin người đó, chiều hôm nay phu nhân đã hẹn y phòng tới may y phục chuẩn bị cho người tham dự lễ sắc phong Vương Hậu, nếu người còn không trở về sẽ không kịp đâu.

Nhữ Khanh ra vẻ tiếc nuối, A Nghê nhỏ giọng:

- Hôm ấy chẳng phải Ô Vương cũng sẽ có mặt hay sao? Thay vì người ở đây xem tuồng diễn thế này, chi bằng hôm đó mặc đồ thật đẹp đứng trước mặt người ta?

Nhữ Khanh mở lớn mắt, đánh nhẹ A Nghê một cái:

- Hàm hồ! Ô Vương gì chứ? Đây chỉ là một thoại bản bình thường mà thôi!

A Nghê ra vẻ hiểu chuyện:

- Ta theo hầu chủ tử đã mười hai năm, còn không hiểu người sao? Hơn nữa bao nhiêu diễn biến đó dù có biến tấu cũng không che được, hệt như lời kể của lão gia, người nhất định là có ý tứ rồi!

Nhữ Khanh đứng bật dậy, bước nhanh:

- Ngươi nói bậy bạ! Xấu như thế ta nhìn còn khiếp sợ, sao có thể có ý gì? Chỉ là bản thân ta ưa thích ca vũ tuồng kịch mà thôi!

- Vâng vâng vâng, là nô tì sai.

- Ngươi đó, phạt ngươi không được lên tiếng nữa. Hừ!

Nhữ Khanh mắng xong, không dưng mà hai má cũng ửng lên. Thời gian qua cậu một mực chuyên tâm vào viết thoại bản, soạn đến từng câu từng chữ hài lòng nhuần nhuyễn mới thôi. Tuy rằng cậu cũng thường viết, thế nhưng đây lại là lần đầu tiên dựa vào người thực mà viết, mỗi một dòng chữ lướt qua đều khiến cho cậu thêm tò mò cùng nghi hoặc về vị Ô Vương này.

Dưới phố, người ta gọi Vương gia là quỷ, thế nhưng nếu theo lời phụ thân cậu, cậu thấy dẫu là quỷ cũng là một quỷ vương biết lo cho Ô Mông xanh ngát lại nở hoa.

Thân ảnh bên này dời đi, bên gian còn lại của trướng đài, một kẻ cận vệ cúi người, nhỏ giọng cung kính:

- Vương gia, có cần điều tra kẻ viết thoại bản dựng lên tuồng kịch này không?

Ô Khất hẹp ánh mắt:

- Không cần.

---------

Vài ngày sau,

Đại Lễ sắc phong Vương Hậu Tây Quốc.

Kinh thành hai bên đường giăng đầy những bông hoa lớn kết bằng vải đỏ, Hoàng Cung cũng một màu rực rỡ, tiếng ca vũ suốt một ngày đêm không ngừng.

Nhữ Khanh hôm nay mặc một thân y phục màu trắng bạc có viền đỏ, vải áo cứng, vai áo khẽ cong giống như vầng trăng. Tóc buộc nâng cao bằng một dải màu vải đồng màu với viền y phục, trên cổ đeo vài chuỗi hạt vòng trân quý lấp lánh, thật khiến người ta không nhìn không được.

Thế nhưng trăm ánh mắt dồn lại, chỉ có một ánh mắt cho đi, Nhữ Khanh liên tục lén nhìn về phía vị Vương Gia xấu xí, cố sức xem xem có thật giống như vị Alpha dũng mãnh mà bản thân đã tưởng tượng vô số lần trong thoại bản kia không?

Là một Alpha chịu hàng trăm ngàn vết dơi cắn móc da móc thịt, vẫn một mực kiên quyết phải sống, để hiên ngang trở về, mở vòng vây máu trước đại điện Hoàng Cung, xả mình cứu giúp phụ thân, liều mạng đưa Tạp Mễ ngồi được lên ngôi báu.

Vải đỏ tung theo gió, sắc hoa thơm ngào ngạt, vậy mà người kia trong lễ hỉ chẳng vui chẳng cười, trang phục tùy ý, tóc túm một dải, nếu không phải vì chiếc thẻ bài và ngọn đoản dao dắt ở bên hông, không ai dám nghĩ đó thực là một Vương Gia dưới một người trên vạn người.

Cậu hiểu thật rõ, Alpha và Omega thu hút nhau là bởi khí chất, mùi hương, là khi ánh mắt dù cho có khép lại, bàn tay dù không chạm đến vẫn có thể nhận ra nhau.

Hương lệ chi thoang thoảng, theo những ý nghĩ miên man kia trôi dạt, đến khi hai tiếng “lễ hoàn” vang lên, ống tay áo đã vô thức bị cậu vò nát tự bao giờ.

Sau khi Lương An nhận lễ thụ sách và thụ ấn, chính thức trở thành Vương Hậu ngồi trên đại điện sóng vai cùng Tạp Mễ, toàn bộ Hoàng triều cùng quan lại phân theo địa vị phẩm hàm mà lưu lại dự thiết tiệc.

Khi bước chân người kia vừa động, biết rõ bản thân không thể nào đủ tư cách tiến vào đại điện, Nhữ Khanh cũng không hiểu vì điều gì lại có thể liều mạng như thế, vôi tách ra khỏi huynh đệ của mình, hướng thẳng về phía Ô Khất, cất bước.

Không hiểu, không rõ, không biết, thời khắc ấy, cậu giống như để mặc cho bản năng của mình trôi đến mà tìm kiếm, khí vị Alpha ư…?

Đến khi chỉ còn cách người đôi ba thước, Ô Khất cũng đã cảm rõ được bước chân người phía sau, nghi ngờ quay lại,

Nhữ Khanh ăn phải gan hùm rồi! Một khắc này lại dám cắn môi, thả chiếc khăn tay trong tay áo mình, rớt xuống.

Omega đối với Alpha làm ra hành động này còn không phải tỏ rõ ý muốn làm quen?

Thế nhưng đáp lại, chỉ là một cái lườm sắc như dao cứa của Ô Khất.

Nhữ Khanh còn chưa kịp biểu tình, chắn trước mặt đã là vài tiếng xôn xao, Mộc Trình nhanh tay nâng được chiếc khăn tay kia lên, không giấu được vui mừng, tiến bước về phía cậu:

- Khanh đệ?

Một tiếng này vừa vang lên,

Người, dứt khoát quay đi.

Nhữ Khanh bần thần, khẽ cụp ánh mắt, Mộc Trình lại cất giọng cắt ngang tâm tình, nâng chiếc khăn kia trên tay:

- Khanh đệ, đây là của đệ đánh rơi sao?

Nhữ Khanh nhận ra, Mộc Trình là đồng học của đại huynh cậu, một Alpha thủy, trưởng tử của Lễ bộ Thượng thư.

Vì thế cũng không thể nào thất lễ:

- À… Vâng, là của đệ đánh rơi.

Mộc Trình vui mừng ra mặt, đưa chiếc khăn tới, mạnh dạn ngỏ lời:

- Để ta đưa đệ tới ngự hoa viên, cùng nhau thưởng tiệc tâm tình?

- Chuyện này…

Một Alpha khác nhận rõ sắc mặt của Nhữ Khanh không mấy tốt, liền xen vào:

- Khanh đệ đừng quá u sầu, nơi này hoa tuy thơm, nhưng dẫu sao Hoàng Thượng cũng đã không muốn hái, đã vậy thì để Kim phủ đón về nâng đỡ trong tay? Kim Bách ta vẫn còn chưa có chính thê.

Nhữ Khanh khẽ chau mày, quả nhiên cả Tây Quốc đều cho rằng cậu vì Hoàng Thượng lập hậu mà khổ tâm. Còn cái tên Kim Bách này nổi tiếng ăn chơi trác táng, cậu ghét bỏ vô cùng, lại xem mấy vị Alpha còn có cả Beta nam nữa cũng đang muốn bước tới thử sức làm thân, Nhữ Khanh bèn quay về phía Mộc Trình:

- Trình huynh, chúng ta đi.

Mộc Trình vẻ mặt tràn nét nhu hòa tươi tỉnh, đón ý mời:

- Khanh đệ, mời.

Người vừa xoay bước, phía sau văn sĩ thì thở dài, quan võ thì đập tay vào nhau, có kẻ vì dung mạo của Nhữ Khanh, có kẻ lại vì thân phận lục thiếu gia phủ Đại Học sĩ, tất cả đều tiếc nuối không dứt.

Tin đồn đại rằng Nhữ Lô quá đỗi nuông chiều sủng ái nhi tử Omega này đến nỗi đem một trong ba bảo vật thẻ bài miễn tử trao cho cậu. Hơn thế con cháu Nhữ Gia lại đời đời được hưởng bổng lộc.

Nếu như có thể cưới được trân bảo này vào phủ, nạp thành chính thê, đương nhiên vạn phần đều tốt, con đường sau này tuyệt đối hanh thông.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play