Tiền điện tuy rằng rộng lớn, nhưng Lễ bộ đã có ý bày trí lại gọn vào chính giữa vì thế khoảng cách giữa quân thần không tính là quá xa.
Ô Khất ngồi bên phải, Nhữ Khanh ngồi bên trái sau Nhữ Lô một chút, thức ăn nóng hổi và Cung nhạc cũng không bao lâu đã cất lên, ánh mắt cậu hướng về phía những ca nhi uyển chuyển kia một đôi khi cũng sẽ len lén nhìn về phía người ngồi chếch chéo, rồi lại tự mình bị dọa cho cúi đầu,
Vẫn thật sự là đáng sợ! Gương mặt… Tại sao lại nhiều sẹo đến như vậy?
Đúng khi một bài vũ vừa xong, Tạp Mễ che miệng ho một tiếng,
Phía dưới điện, Nhữ Khanh nhận được tín hiệu, nhẹ nhàng đứng lên bước ra phía trước.
Ánh mắt Ô Khất thẳng thắn nhìn lên, chẳng có nửa phần giấu diếm, đem toàn bộ thân ảnh cùng giọng nói kia nghe nhìn một lượt.
Nhữ Khanh chất giọng thanh tao, Omega nam tử nhưng lại xinh đẹp vô cùng, gương mặt như trăng, không giống hoa mềm mà giống như quả mọng gợi người nâng trên tay. Quả nhiên lời đồn không đúng mười cũng đúng bảy tám phần.
Cậu lựa chọn một điệu ô vũ,
Người cong mình một cái, từ trong ngực giống như ảo diệu mà xuất hiện một chiếc ô nâng trên tay, rìa ô được trang trí những sợi tua rua mềm mượt đủ màu sắc, cất theo từng bước nhảy.
Chiếc ô bung, hướng về bốn phía xoay tròn, bàn chân người không đặt toàn bộ trên nền đất, lại chỉ bằng đầu mũi chân thon gọn, khe khẽ bật, chiếc ô tựa có tựa không, như kéo người bay lên rồi hạ xuống.
Mỗi một tiếng nhạc, một tiếng trầm trồ tán thưởng, ngay cả cung nô cũng có chút quá phận mà ngẩng đầu.
Chiếc ô che mặt, thẳng hướng Tạp Mễ, he hé mở, ngón tay bám trên những sợi tua rua, khẽ đẩy chiếc ô hơi nghiêng, gương mặt nhỏ nhắn lộ ra đầy tình sắc, ánh mắt lưu luyến nhìn về Tạp Mễ một lát rồi lại bung ô che kín.
Trong tiền điện, nào chỉ có một mình Lương An là đứng tim trân mắt, mà ngay cả chén rượu trên tay Ô Khất cũng theo một hơi dài cạn tới đáy,
Quả nhiên, Nhữ Khanh đối với Tạp Mễ tỏ rõ say đắm cùng ý tứ.
Nhữ Khanh nhảy xong một điệu, tiếng vỗ tay vang rần đều hướng đến, cậu đặt nhẹ cánh ô, trải bước về phía bàn của mình, nâng lên một ly rượu:
- Nhữ Khanh ca vũ nếu có điểm nào chưa vừa mắt, xin lấy ly rượu này chuộc lỗi, mong Hoàng Thượng bỏ qua.
Rõ là một lời mời khéo léo vô cùng. Lương An mím môi, lồng ngực đập đến nghẹn. Vậy mà ly rượu vừa sánh đầy, Tạp Mễ đã chính tay mình đặt sang chiếc bàn nhỏ bên cạnh, rộng lời tuyên bố:
- An nhi tài đức có thừa, lại là ái nhân trong lòng Trẫm. Nay Khanh đệ đã có lời mời, ta hẳn nhiên phải để cho An nhi thay ta thưởng rượu, như thế mới có thể trọn ý vui mừng.
Lời nói xem ra có phần lễ nghĩa coi trọng Nhữ Khanh, chính ra đều là đặt vị trí của Lương An lên đầu.
Nhữ Khanh thầm bĩu môi một cái, hóa ra là vì lấy lòng ái nhân mà đem đệ của mình ra thế mạng, nhưng cậu cũng chẳng quan tâm, hơn nữa ánh mắt của kẻ xấu xí kia… Từ nãy tới giờ hình như vẫn dán chặt trên người cậu.
Nhữ Khanh thật muốn liếc xem, thế nhưng chỉ còn thiếu có một ly rượu này là thành giao, sao có thể bỏ lỡ?
Bèn bước tới, kính ly:
- Nhữ Khanh tạ ơn Hoàng Thượng.
Lương An không tin nổi, trân mắt nhìn.
Cậu là đang nằm mơ sao? Đây… Sao Tạp Mễ lại có thể nói như vậy, đây là tiền điện, dưới kia đều là Vương Gia cùng trụ cột của Tây Quốc. Sao có thể một lời nói cậu là ái nhân trong lòng? Như thế… Có khác nào chuyên sủng?
Tạp Mễ chỉ đợi có vậy, khe khẽ xoay người, nhỏ giọng vào tai Lương An:
“Trong lòng Trẫm không có mỹ sắc, trong lòng Trẫm chỉ có An nhi”
Ly rượu trên tay Lương An chao đảo, đây là say vì rượu… Hay say vì tình?
Tạp Mễ đối với Lương An đong bao nhiêu là tình ý, mọi kẻ nơi này đều cho rằng Nhữ Khanh cậu nhất định đang ghen tị đến đau lòng thảm thiết, lại chẳng hay khi gót chân dời khỏi tiền điện, lại chỉ vương vất mãi một ánh mắt dữ dằn vừa chạm qua, níu lấy cha mình:
- Cha! Cha kể cho con nghe chuyện của Ô Vương đi!
--------
Chuyện kể rằng, nhiều năm trước trên thảo nguyên Suôi Thầu rộng lớn có một nhóm làng tên là Ô Mông, sở dĩ nhóm làng có tên như vậy là bởi người Tù trưởng vĩ đại đã liên kết những làng nhỏ lại với nhau mang họ Ô.
Trước đây người dân nơi này chủ yếu sống đời du mục, nay đây mai đó thiếu thốn trăm bề, gia súc đến mùa đông chết nhiều vì đói lạnh, lại cũng vì dân trong làng hầu như đều có quan hệ huyết thống nên có nhiều nam tử cùng nữ tử đã quá tuổi cũng không tìm được người kết thân.
Ô Gia khi ấy đứng đầu là Ô Xín đã tự mình đi tới từng thôn làng, thuyết phục họ lưu lại bước chân trên thảo nguyên này, sau hàng chục năm kiên trì mới có thể dần dần tạo ra hình dáng của Ô Mông.
Trước khi người mất đã truyền lại Ô Mông cho Ô Mần- Phụ thân của Ô Khất cai quản.
Ô Mần không phụ lòng di huấn, hết lòng chăm sóc cùng giúp đỡ con dân, Ô Mông càng ngày càng được mở rộng, gia súc trong chuồng sung túc, bãi ngô một năm hai vụ đều mẩy hạt.
Sớm sớm, những nam tử trưởng thành cưỡi trên mình ngựa sẽ cùng nhau chăn thả, lùa từng đàn gia súc hàng trăm con ra khoảng xanh mênh mông. Bữa trưa sẽ ngồi lại cùng với nhau dưới những tán cây lớn, chia sẻ từng túi da đựng sữa lên men chua chua ngọt ngọt, những chiếc bánh ngô thật lớn và khối thịt đã làm chín sấy khô, vui vẻ cười nói với nhau bằng một chất giọng hào sảng khác biệt.
Nữ tử ở nhà sẽ đến thửa ruộng được phân chia trồng hái, mùa ngô trồng ngô, mùa lạc vùi lạc, khi mùa đông phủ tuyết trắng sẽ ở nhà đạp khung cửi dệt từng tấm vải, này là lông cừu dệt thành áo ấm chăn dày, này là cây đay dệt thành tấm lót giường, bao bố.
Đám hài tử sẽ vui đùa trên thảm cỏ, lăn lộn bên những bụi hoa dại tím thơm ngào ngạt, rồi cũng có khi trốn học, bị vi sư phạt đòn mà kêu khóc.
Đến tuổi yêu đương rồi, nam tử sẽ thổi sáo bằng những chiếc lá cây, nữ tử sẽ nhảy múa bên đốm lửa để tỏ ý cho nhau. Ngày kết duyên chẳng phân chia gia tộc, mà toàn bộ nhóm làng đều sẽ cùng hò reo, nữ tử đốt lửa nhóm thịt, nam tử chặt cây dựng nhà giúp cho tân lang và tân giai nhân một mái ấm, Tù trưởng chủ trì hôn lễ ban phúc và cấp cho một nguồn lương thực hạt giống cùng những chú cừu dê nhỏ.
Cứ như thế dưới sự quản lý của Ô Gia cùng những ưu ái của đất trời, Ô Mông giống như một cánh hoa tươi đẹp, nở bung vào hạ và e ấp khép cánh ngủ khi trời đông. Mỗi một lời ca, mỗi một con người cũng đều tràn đầy hơi thở hoang dại cùng rực rỡ như thế.
Ô Khất là trưởng tử của Tù trưởng Ô Mần, từ nhỏ cũng lớn lên trong sự bình yên ấy, dưới chân đạp lên là hoa cỏ, trên đầu là vầng thái dương ấm áp rồi lặn xuống thay bằng bếp lửa thơm hương.
Cuộc sống cứ thế trôi qua, cho đến khi Hoàng Thượng Tây Quốc khi ấy – Tạp Khối lâm bệnh. Ba vị Hoàng tử cậy mình xuất thân cao quý, chia bè kéo phái, tranh giành cắt đất phong quyền. Ô Mông rơi vào tay Đại Hoàng tử Tạp Đa.
Cả một thảo nguyên mênh mông tươi đẹp vốn trước giờ giống như một vùng trời nhỏ không quá phụ thuộc Hoàng quyền, bỗng chốc ngược chiều thay đổi.
Tạp Đa ngay ngày đầu tiên đạp vó ngựa tới đây đã lập tức sắc phong Ô Mần trở thành Thứ sử đại nhân, áp đặt luật lệ, khiến cho mọi tập tục của nhóm làng đều đại biến. Ô Mần bởi vì sinh mạng dân lành, không thể không tuân, cố gắng dưới tay mình che chở.
Vài năm sau khi Ô Khất thành niên, tỏ rõ bản thân là một Alpha xuất chúng và dũng mãnh, Tạp Đa liền chiêu dụ tòng quân, Ô Khất mười bảy tuổi cứ như thế trở thành một quân cờ trong tay Tạp Đa, giúp hắn không ít.
Thế nhưng những thứ bày ra trước mắt, lại không như những gì Tạp Đa đã hứa. Cái gì là thống nhất Hoàng triều? Cái gì là lo cho muôn dân thiên hạ?
Sai cả rồi!
Tạp Đa chẳng những không thương xót gì dân chúng, lại càng ngày càng lộ rõ bản chất tàn độc, bởi vì lợi ích không từ thủ đoạn, bất chấp cả những dòng tộc chỉ còn duy nhất một tôn tử vừa tròn mười hai tuổi hay một lão nhân đầu đã bạc chân đã run cũng bị ép ra chiến trường làm khiên chắn máu.
Là khiên chắn máu, bởi vì họ không đủ sức để mà chiến đấu, càng đừng nói đến thời gian rèn luyện, xác định rõ khi ra chiến trường chỉ còn duy nhất một con đường chết mà thôi.
Quan lính dưới trướng càn rỡ vô cùng, coi dân chúng như cỏ rác, thuế trước đây đóng một, giờ đóng thành ba lần. Con dân không gánh nổi thuế má, cơm không đủ no, những dọc phố dài đều nhuốm màu thê lương.
Ô Khất đã nhiều lần can ngăn nhưng đều vô ích, Tạp Đa cũng vì thế đối với Ô Khất không còn coi trọng.
Đến khi nội chiến giữa Tạp Đa và Tạp Đề xảy ra liên tiếp, hắn thẳng tay ra lệnh biến Ô Mông thành trại ngựa cho binh quyền của hắn, toàn bộ lương thực tích trữ cùng gia súc của nhóm làng đều bị tịch thu không tuân luật lệ.
Ngày hôm ấy Ô Khất dùng chút niềm tin cuối cùng của mình dập đầu cầu xin, đến nỗi trên trán rách ra máu tươi, thế nhưng đứng trước lợi ích, Tạp Đa không những bỏ qua lời cầu xin, mà thẳng tay cho người bắt giam Ô Khất ném vào ngục tối.
Ngày Ô Khất cả người bị trói gục, cũng là ngày toàn bộ nhóm làng Ô Mông bị thiêu rụi, dân chúng bị binh lính quất roi đuổi khỏi nơi cư ngụ, nhường chỗ cho ngựa chiến rầm rập tiến vào.
Nam tử đều đã bị bắt xung quân trước đó, đứng trên sườn núi chỉ còn lại nước mắt của nữ tử cùng những đứa trẻ gằn khóc vì nóng, vì đau.
Tạp Đa tàn nhẫn, một lời ban ra giết sạch toàn bộ gia quyến Ô Gia.
Thảo nguyên đổi màu, chẳng còn tiếng hát, chỉ còn lại những nỗi đau và vạt máu nhuộm đỏ những cánh hoa.
----------
*Suôi Thầu: Một trong những thảo nguyên đẹp nhất ở Việt Nam, thuộc huyện Xín Mần, tỉnh Hà Giang.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT