Chạng
vạng ngày hôm sau, những đám mây trên bầu trời tỏa sáng rực rỡ, ánh sáng rực rỡ
leo lên những đám mây mềm mại kéo dài ra ngoài, màu sắc từ đỏ nồng đậm đến màu
hồng phấn nhàn nhạt.
Giản Hoan buộc tóc đuôi
ngựa cao chạy vào Viện trưởng lão, người vẫn chưa đi vào đại sảnh, giọng nói
cao đã vang lên: “Vũ trưởng lão, ngài tìm con?”
Trước bàn gỗ đàn hương cổ
xưa, Vũ Thanh ngồi xếp bằng.
Thấy đệ tử bước vào, hắn
ra hiệu cho đối phương: “Ngồi xuống.”
Giản Hoan vừa ngồi xuống,
Vũ Thanh liền đẩy tới một túi đồ lớn, nói: "Bên trong có một ngàn linh thạch.
”
Mẹ kiếp tình huống gì đó,
vừa đến đã cho tiền nàng.
Giản Hoan kinh ngạc: “Vũ
trưởng lão, ý của ngài là gì?”
Vô sự hiến ân cần, không
phải kẻ gian cũng là trộm.
Vũ Thanh nhìn thấy phản ứng
của nàng, cười giải thích: “Đây không phải là ta cho con. Khẩu quyết hôm qua của
con rất hữu ích, sáng nay ta cùng chưởng môn xin chỉ thị qua, sau này có thể
dùng đoạn khẩu quyết của con cho giai đoạn dẫn khí nhập thể, một ngàn là phần
thưởng môn phái cho con, ta thay mặt chuyển giao.”
Ồ... Phí bản quyền.
Giản Hoan thở phào nhẹ
nhõm, gánh nặng trong lòng bị ném đi, tay cũng nhanh chóng chạm vào túi linh thạch
lớn, ý cười tràn ra từ khóe mắt khóe miệng: “Đa tạ Vũ trưởng lão, đa tạ chưởng
môn! Nhưng mà cách này không phải con tạo ra, là con nghe được từ một vị đại sư
yoga.”
Vũ Thanh nhướng mày: “Đại
sư yoga?” Là cái gì.
Giản Hoan lời ít ý nhiều:
“Chính là một vị đại sư dân gian bên nhà con.”
Vũ Thanh gật đầu.
Trên tay hắn cầm một chồng
giấy dày, là thư tâm nguyện của các đệ tử đưa, tờ trên cùng là của Giản Hoan.
Vũ Thanh cầm lên nhìn, hỏi:
“Con muốn tu phù đạo?”
Giản Hoan ôm túi linh thạch
kia, tâm trạng vui vẻ: “Vâng.”
Thấy vậy, Vũ Thanh nhắc
nhở: “Nếu đã như vậy, bây giờ con chuẩn bị nên chuẩn bị đồ đi.”
Giản Hoan nghi ngờ: “Cái
gì?”
Thấy nàng không hiểu, Vũ
Thanh giải thích cẩn thận: “Phù bút, lá bùa, sau này tiết phù chú đều cần đến.”
Giản Hoan gật đầu, quan
sát Vũ Thanh từ trên xuống dưới, nàng tò mò hỏi: “Vũ trưởng lão, ngài cũng dạy
phù thuật?”
Vũ Thanh khẽ vuốt ve
thanh trúc bên cạnh: "Ta vốn là phù tu, có gì không ổn?”
“Phù tu?!” Giản Hoan nhìn thanh trúc trong tay
ông: “Con nghĩ rằng ngài là kiếm tu…”
Vũ Thanh lắc đầu, đưa
thanh trúc cho nàng xem.
Giản Hoan nghiêng đầu đi,
mới nhìn thấy trên thanh trúc xanh biếc, khi thì có kim quang phù văn hiện lên.
Vũ Thanh chầm chậm mở miệng:
“Đại đạo thế gian, không phải có ngươi không có ta, cuối cùng trăm sông đều đổ
về một biển.”
“Được rồi, con đi đi, gọi Cung Phi Hồng đến.”
Nghe thấy vậy, Giản Hoan
đứng lên, ôm linh thạch chắp tay thi lễ với Vũ Thanh, hân hoan chạy đi.
Sau khi gọi Cung Phi Hồng
xong, Giản Hoan rẽ vào Đa Bảo Các ở phái Vũ Thanh.
Một nghìn viên linh thạch
quả thật rất nặng, nặng đến mức không cảm thấy nặng, chính là có hơi chiếm
không gian.
Giản Hoan tâm niệm vẫn
luôn muốn có một cái túi giới tử.
Lúc này đang đến bữa tối,
trong Đa Bảo Các không có người.
Một nam tử nằm trong góc
ngừ gà ngủ gật.
Tiếng bước chân của Giản
Hoan vừa vang lên, lỗ tai của nam tử động đậy, hắn lập tức tỉnh táo, đứng dậy, lộ
ra nụ cười nhiệt tình với Giản Hoan vừa bước vào cửa: “Xin chào, vị sư muội
này, xin hỏi muội cần thứ gì?”
Trong phái Ngọc Thanh, Đa
Bảo Các cũng tốt, thiện đường cũng được, nhân viên làm việc đầu là các sư huynh
sư tỷ trong môn.
Giản Hoan khách sáo nói:
“Chào sư huynh, muội muốn xem túi giới tử.”
Sư huynh nhân viên tiệm dẫn
nàng đến kệ tủ bán túi giới tử, giới thiệu: “Túi giới tử ở Đa Bảo Các bọn
huynh, đều là do các sư huynh sư tỷ ở Luyện Khí Đường tự làm, các mặt đều tốt mười
phần, những cái bên ngoài kia không thể so sánh. Sư muội, muội muốn mua to đến
đâu? Sáng nay Luyện Khí Đường vừa đưa tới một loạt túi giới tử, bên trong có thể
đặt mười vạn người của thành trì, muội xem đi—”
“Muội không cần lớn như vậy.”
Giản Hoan vội vàng ngắt lời: “Muội chỉ cần cái nhỏ nhất là được.”
Sư huynh nhân viên tiệm
nhìn nàng một cái, lấy ra một cái hầu bao hồng phấn nhỏ nhắn: “Cái này là nhỏ
nhất.”
Giản Hoan cầm trong tay, yêu
thích thưởng thức không muốn rời tay: “Sư huynh, cái này cần bao nhiêu linh thạch?”
Lúc sư huynh nhân viên tiệm
cười lộ ra răng nanh nhọn: “Một nghìn linh thạch.”
Ngón tay Giản Hoan dừng lại,
bình tĩnh buông túi giới từ màu hồng nhạt xuống: “Như vậy sao, muội xem lại
đã…”
Sau đó Giản Hoan càng dè
dặt đi dạo quanh Đa Bảo Các một lần, thấy thứ mình muốn, ví dụ như Huyền Thiên
Kính giống với điện thoại, nàng đều hỏi giá cẩn thận.
Huyền Thiên Kính xấu nhất
cũ nhất rẻ nhất cần một nghìn tám trăm linh thạch.
Phù bút có tốt có xấu, tốt
không có hạn mức tối đa, nghe nói giá một phù bút đắt nhất giới tu tiên đã từng
lên đến một triệu
linh thạch, phù bút rẻ nhất là ba trăm tám mươi.
Lá bùa cũng có tốt có xấu,
đắt thì vẫn không có hạn mức tối đa như cũ, rẻ thì một linh thạch một tờ.
Đúng vậy, lá bùa nó bán
theo tờ!
Trước khi đến đây chỉ
nghĩ rằng phù bút lá bùa tùy ý mua là được, sau khi đến mới biết, thì ra phù
thuật không đơn giản như những cuốn tiểu thuyết nàng đã từng đọc trước kia.
Phu tu tu đến cảnh giới
nhất định, dùng mực nước giấy vàng thông thường đã có thể vẽ ra phù có uy lực lớn.
Nhưng phù tu vừa nhập môn, vẫn chưa có linh lực lớn như vậy, muốn thì phải mượn
phù bút có linh lực và dùng lá bùa từ giấy linh mộc.
Giống như kiếm tu, đại
lão giỏi dùng cây trúc cũng có thể đánh được yêu thú. nhưng tu sĩ bình thường,
không dùng kiếm tốt, thì không đánh được.
Giản Hoan đẫm nước mắt.
So sánh duy nhất làm người
vui vẻ yên tâm chính là, thái độ phục vị của sư huynh nhân viên tiệm không thể
soi mói, cả quá trình đều đi cùng với nụ cười, kiên nhẫn trả lời.
Cuối cùng, Giản Hoan hỏi
hắn: “Sư huynh, nếu sau này em vẽ phù, trong tiệm các huynh có nhận không? Nếu
nhận thì giá bao nhiêu?”
Sư huynh nhân viên tiệm đồng
cảm nhìn nàng: “Không nhận.”
Giản Hoan: “?”
Sư huynh nhân viên tiệm
nhắc nhở nàng: “Đa Bảo Các chỉ bán linh khí linh phù mà Luyện Khí Đường làm ra,
muội có thể tìm đến chỗ khác bán.”
Giản Hoan: “Vâng…”
Cuối cùng, Giản Hoan
không mua cái gì, ra về tay trắng.
Nàng đã nghĩ ra, nàng có
người trong xưởng, tại sao lại nghĩ không thông đến tiệm?
Lúc còn sớm, trời bên
ngoài vẫn chưa tối.
Trong phòng gỗ, Giản Hoan
ngồi xếp bằng trên giường, trong tay cầm chiếc túi rách nàng mang đến.
Sau khi môn phái phát túi
cho đệ tử, Giản Hoan cất y phục cũ vào trong chiếc túi.
Lúc này, nàng lôi hết y
phục đó ra.
Bên cạnh là một đống linh
thạch, trong phòng lờ mờ tỏa ra huỳnh quang mờ nhạt.
Giản Hoan xoa cằm, suy tư
một lúc, đếm ra hai trăm viên linh thạch từ trong đống linh thạch, đặt ở một
bên.
Phần còn lại, nàng dùng yếm
gói lại, bên ngoài yếm dùng y phục rách quấn vào, sau khi trong ba lớp ngoài ba
lớp, nàng đặt những thứ này vào trong túi, sau đó đặt túi lên trên đầu giường.
Giản Hoan đặt hai trăm
viên linh thạch ra, đưa chúng đi tìm Thẩm Tịch Chi.
Lúc đến bên ngoài Luyện
Khí Đường, chân trời đã tối đen.
Đèn đuốc trong đường sáng
trưng, dưới gốc cây ngoài đường lại bị bóng tối bao phủ.
Giản Hoan và Thẩm Tịch
Chi đứng trong bóng tối.
Tiếng ve kêu râm ran ngày
hè, làm người đau tai.
Giản Hoan xoa tai, xuyên
qua bờ vai phải rộng mạnh mẽ của Thẩm Tịch Chi, nhìn vào trong Luyện Khí Đường.
Bên trong các sư huynh sư
tỷ từng người làm việc, có hoa văn được chạm khắc tỉ mỉ trên linh khí bán thành
phẩm, có người dùng tay không bẻ qua bẻ lại linh sắt cứng rắn.
Thẩm Tịch Chi bị nàng kéo
ra ngoài, thấy một lúc lâu mà nàng vẫn chưa mở miệng, cau mày hỏi: “Tìm ta có
chuyện gì?”
Giản Hoan đến gần Thẩm Tịch
Chi, nhỏ giọng nói: “Ta muốn mua phù bút lá bùa, nhưng Đa Bảo Các đắt quá.
Trong xưởng các ngươi—” Nàng dừng lại, nhận thấy không đúng nên lập tức đổi lại:
“Trong Đường của các người, có rẻ hơn chút không?”
Nàng đến rất gần, mùi của
nữ tử phả vào mặt.
Thẩm Tịch Chi cụp mắt,
ánh mắt rơi trên mặt nàng, chân mày cau lại hơi giãn ra trong gió nhẹ tiếng ve.
Trong lòng hắn hơi động,
hỏi: “Ngươi có thể trả bao nhiêu?”
Phù bút bán ở Đa Bảo Các
380, Giản Hoan trực tiếp cắt một nửa: “Phù bút một trăm tám mươi, một viên linh
thạch hai lá bùa?”
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn.
Vầng trăng treo trên đỉnh
đầu hắn, ngũ quan trong màn đêm của hắn có hơi mơ hồ, cũng khó có thể nhìn thấu
tâm trạng.
Giản Hoan hơi chột dạ,
không biết bỏ một nửa có ác quá không, vội vàng bổ sung: “Phù bút lá bùa kém nhất
là được, có thể dùng là được.”
Thẩm Tịch Chi im lặng một
lúc, cũng không trả lời: “Ngươi đợi ta đi hỏi xem.”
Giản Hoan thúc giục nói:
“Ừm ừm, vậy ngươi mau đi!”
Thẩm Tịch Chi đi vào Luyện
Khí Đường, bóng dáng rất nhanh đã biến mất.
Hắn đi hậu viện, trong
góc ở hậu viện chồng đống phế liệu.
Nhứng thứ này đều là phế
liệu còn thừa trong Luyện Khí Đường, gom đến mức nhất định sẽ có người dùng túi
giới tử dọn dẹp đưa vào lò đốt sạch.
Gian hàng của Đa Bảo Các
có ở mọi nơi ở phái Ngọc Thanh, đi theo con đường sản phẩm chất lượng.
Mỗi một pháp khí nhất định
phải làm đến trình độ cao nhất, các loại đầu thừa đuôi thẹo sẽ phá hoại cảm
giác vốn có của pháp khí, mọi người chướng mắt.
Nhưng từ ba tháng trước,
một vị sư huynh của Linh Khí Đường đã thăng lên trưởng lão, sau khi Thẩm Tịch
Chi đến thay chỗ trống này, những phế liệu này giao cho Thẩm Tịch Chi quản.
Sau khi Thẩm Tịch Chi quản,
thì đã không vứt phế liệu vào lò đốt, mà chất đến mức nhất định sẽ thu gom, kéo
đến thành Lâm Tiên bán, một cân một viên linh thạch.
Lúc này, Thẩm Tịch Chi lựa
trong đống phế liệu, chọn ra mấy đoạn gỗ bằng ngón tay dài bị vứt đi còn có
lông dê không bằng nhau.
Đây đều là nguyên liệu
làm phù bút.
Thẩm Tịch Chi chưa từng học
luyện khí, nhưng ba tháng này đã mưa dầm thấm đất, hắn biết phù bút làm thế
nào.
Hơn nữa, Hỏa linh căn
trong Ngũ linh căn của hắn, mấy ngày nay dưới sự rèn luyện hết sức, muốn làm
phù bút sẽ không khó.
Mấy ngày trước Thẩm Tịch
Chi vẫn đang nghĩ, có nên thuận đường đi theo con đường luyện khí này không, kiếm
linh thạch.
Suy cho cùng kiếm tu, cho
dù là kiếm tiền, cuối cùng cũng mất tám chín phần tiền vào Luyện Khí Đường.
Chưa từng nghĩ, vừa có
cái ý nghĩ này chưa được mấy ngày, Giản Hoan đã tìm đến cửa.
Cũng có thể thử.
Thẩm Tịch Chi cất mấy đoạn
gỗ không giống nhau và lông dê đi, lại đi tìm sư đệ.
Phù bút ngoại trừ vật liệu
gỗ làm bút, lông dê làm lông bút, phần quan trọng nhất là linh mực trong bút.
Thực ra linh mực là linh
quặng màu đen, sở dĩ phù bút đắt, hơn nửa là đắt do đây.
Trước mặt sư đệ đặt không
ít linh mực, giới thiệu với Thẩm Tịch Chi từng loại: “Khối linh mực này là
không tốt nhất, không đủ linh khí, vẽ ra phù hiệu quả sẽ kém đi rất nhiều, kiểu
ba trăm tám mươi ở Đa Bảo Các chính là dùng cái này.”
Thẩm Tịch Chi hỏi: “Nếu
huynh muốn mua, cần bao nhiêu?”
Gần đây nguyên vật liệu của
Luyện Khí Đường không bán ra bên ngoài, nhưng mỗi tháng người trong Luyện Khí
Đường có thể mua ba món.
Số định mức hai tháng trước,
Thẩm Tịch Chi đều dùng để sửa kiếm của hắn, tháng này, hắn vẫn chưa mua.
Sư đệ trả lời: “ba mươi
linh thạch.”
Thẩm Tịch Chi gật đầu, do
dự một lúc, chỉ sang một bên nhìn màu sắc rõ ràng tốt hơn rất nhiều: “Khối này
thì sao?”
Sư đệ: “Tất cả các mặt của
khối này đều tốt hơn khối kia rất nhiều, một trăm linh thạch, Đa Bảo Các bán một
nghìn tám trăm.”
Thẩm Tịch Chi cúi đầu đứng
đó, trong lòng cân nhắc rất lâu, mới nói: “Vậy cho ta khối một trăm này đi.”
Giản Hoan ngồi dưới gốc
cây tu luyện, bây giờ chỉ cần có thời gian, nàng sẽ tu luyện.
Nghe thấy tiếng bước
chân, nàng mở mắt nhìn, lúc nhìn thấy người, lập tức nhảy lên, chạy qua.
Lúc nữ tử chạy, góc váy
màu trắng lướt qua ánh trăng như sương, bóng hình đung đưa như sóng lượn.
Đôi mắt Giản Hoan rất
sáng: “Thế nào?!”
Thẩm Tịch Chi gật đầu:
“Có lẽ được.”
Tay phải Giản Hoan nắm chặt
hướng xuống, “Ye” một tiếng.
Thẩm Tịch Chi: “Nhưng lá
bùa không rẻ, phù bút có thể mua được.”
Làm lá bùa rất rắc rối, hắn
cũng không kiếm được bao nhiêu trong đó, tính thời gian bỏ ra, cuối cùng sợ là
lỗ.
Giản Hoan hơi thất vọng,
nhưng cũng không nói gì.
Thẩm Tịch Chi: “Nếu ngươi
cảm thấy có thể, vậy định như vậy?”
Giản Hoan gật đầu thật mạnh:
“Được.”
Thẩm Tịch Chi: “Lúc nào
thì ngươi cần?”
Chiều mai có tiết phù thuật,
Giản Hoan nói: “Trưa mai có thể không?”
“Được.” Thẩm Tịch Chi nghĩ xong, nhắc nhở:
“Đúng rồi, cái này không thể ghi nợ.”
Giản Hoan tỏ ý đã rõ: “Ta
biết rồi.”
Chuyện này nói ra sao thì
nàng cũng chiếm lợi, tiết kiệm được hai trăm linh thạch.
Vẫn là dùng mặt mũi của
Thẩm Tịch Chi ở trong xưởng, nàng không thể được nước làm tới, đòi ghi nợ, vậy
thì càng quá đáng.
Trong lòng Giản Hoan vui
vẻ, hỏi hắn: “Ngươi muốn về cùng nhau không?”
Thẩm Tịch Chi lắc đầu: “Tối
nay ta phải ở Luyện Khí Đường gác đêm.”
Giản Hoan gật đầu, vẫy
tay cáo biệt với hắn.
Thẩm Tịch Chi quay về Luyện
Khí Đường, mượn quyển sách luyện chế, lật đến mấy trang phù bút, cẩn thận xem một
lần, bắt đầu làm.
Thanh kiếm kia của hắn, từ
đầu đến đuôi đều do hắn tự gọt, nhà gỗ cũng do hắn tự xây.
Đây không phải lần đầu
tiên Thẩm Tịch Chi làm những thứ này, vì vậy cũng thuận buồm xuôi gió.
Dưới ánh sáng sáng rực ở Luyện
Khí Đường, Thẩm Tịch Chi cầm mấy miếng gỗ, lấy dao nhỏ từ từ mài chúng thành
hình dáng như nhau, lại dùng hỏa linh lực cẩn thận dung hợp chúng lại.
Dưới linh lực màu lửa đỏ,
nổi bật lên là gương mặt thiếu niên tinh tế tỉ mỉ chuyên tâm, giống như một bức
tranh.
Lúc ánh nắng ban mai nhú
lên, một chiếc phù bút đơn giản lại không mất đi lịch sự tao nhã hiện ra trong
bàn tay trắng nõn của hắn.