Đêm hè nóng bức.
Ở đầu cầu Lâm Tiên, Giản Hoan ngồi một bên đang
nghiêm túc ăn bánh nướng.
Bánh nướng rất cứng, nàng hung hăng gặm, mồ hôi
nhễ nhại.
Xung quanh nàng có không ít bách tính đang ngồi
phe phẩy quạt hóng gió, tiếng nói chuyện rôm rả truyền tới.
“Ta nói cho ngươi biết, mở nhà trọ buôn bán vẫn là
có lời nhất, tháng này gian phòng nhà lão Dương cũng thành ngàn vàng khó kiếm, làm
ăn tốt lắm!”
“Ôi chao, ban ngày ta vẫn đang cân nhắc đây, có nên
để hai đứa nhỏ dọn ra ở chung một phòng với ta không, rồi cho thuê căn phòng
trống kia, có thể kiếm được bao nhiêu thì kiếm bấy nhiêu.”
“Vậy ngươi phải nhanh lên, qua mười ngày nữa đại
hội nhận đồ đệ sẽ kết thúc, đến lúc đó người thuê phòng sẽ không nhiều vậy
đâu…”
Nghe đến đây, Giản Hoan đột nhiên ngừng nhai lại.
Nàng suy nghĩ một
hồi, cẩn thận cất bánh nướng lớn đang gặm dở, coi như báu vật đặt vào bên trong
túi.
Lau miệng, Giản Hoan dịch từ bên này sang bên
kia cầu, ngồi bên cạnh đại nương, duỗi một ngón tay ra, cẩn thận chọc chọc đối
phương.
Đại nương nghi ngờ quay đầu lại nhìn nàng.
Giản Hoan cười cong mắt, lộ ra hai hàng răng
trắng: “Đại nương, ngài vừa nói ngài muốn cho thuê phòng đúng không?
Đại nương bình tĩnh quan sát Giản Hoan từ trên
xuống dưới.
Vừa nhìn đã biết tiểu cô nương này vừa đi một
đoạn đường rất dài, phong trần mệt mỏi, có lẽ cũng là đến tham gia đại hội nhận
đồ đệ kia.
Hơn nữa còn không có nhiều tiền, y phục trên
người đều là mảnh vá chồng chất, trông rất xấu xí.
Trong nhà đại nương cũng không giàu có, gian
phòng nhỏ lại tồi tàn, đối tượng của bà cũng là loại nhân sĩ nghèo khổ không có
tiền không thể ở nhà trọ.
Vì vậy, như vậy
không trùng hợp sao! Vừa mới có ý nghĩ này, đã có khách đến cửa rồi!
Đại nương vội vàng tươi cười nhiệt tình trả lời:
“Đúng đúng đúng, nhưng mà hai nhi tử của ta đang sống trong gian phòng này, bảo
bọn chúng chuyển đi trong tối nay sợ là không…”
Giản Hoan vô cùng nhiệt tình bắt tay với đại
nương: “Không sao không sao, đại nương, thật không dám giấu, trên người ta hiện
tại chỉ có tám đồng.”
Nụ cười của đại nương tắt vụt: “…”
Trong lúc phái Ngọc Thanh nhận đồ đệ, nhà trọ
trong thành đã tăng giá lên rất nhiều, ở một đêm phải mất mấy lạng bạc.
Cho dù phòng nhà bà không so được với nhà trọ,
nhưng một đêm một trăm đồng cũng đáng chứ?
Tám
đồng? Tống cổ ăn mày sao?
Đại nương vừa muốn từ chối, Giản Hoan lại cười
tít mắt: “Tám đồng ở phòng chứa củi của ngài một đêm, ngài xem được không?”
Đại
nương dừng lại, đôi mắt to như hạt đậu quay tròn, thu lại lời từ chối đã đến
khóe miệng: “Được, được.”
Phòng chứa củi trống cũng là trống, tám đồng
cũng là tiền mà.
Đại nương lập tức cáo biệt bằng hữu, vui mừng khấp
khởi dẫn Giản Hoan về nhà.
Trong phòng chứa củi, Giản Hoan và chủ nhà cùng
dọn sạch một khoảng đất trống.
Nàng kéo một tấm thảm từ trong chiếc túi căng phồng
ra, trải lên trên mặt đất, lấy túi làm gối, cứ ngủ như vậy.
Trời dần
về khuya, hơi nóng tản đi, trong phòng chứa củi lọt gió còn rất mát mẻ.
Giản
Hoan vuốt tờ hôn thú và miếng ngọc bội đồng tâm được cất cẩn thận trong lòng, bắt
đầu thỏa sức tưởng tượng về quãng ngày thoải mái sau khi lấy được tiền từ hôn.
Hễ nhớ lại
là nước mắt lại tuôn rơi.
Khó khăn
đến nhường nào.
Một
tháng cực khổ, một tháng sống một ngày bằng một năm này, cuối cùng nàng cũng sắp
vượt qua rồi
Cho đến
nay, Giản Hoan vẫn tràn ngập oán niệm với cảnh ngộ của mình.
Tại sao
người khác xuyên sách đều là không lo cơm ăn áo mặc, mà nàng xuyên sách, lại
nghèo đến độ kinh thiên địa khóc quỷ gào vậy?
Một tháng trước, Giản Hoan vừa mới trả hết
tiền mua nhà, vui vẻ uống một ly rượu trước khi ngủ, mở mắt ra đã vô duyên vô
cớ trở thành nữ phụ độc ác Giản Hoan trong quyển sách “Sư muội Giang Xảo Xảo”
này.
“Sư muội Giang Xảo Xảo” là một quyển tiểu
thuyết ngược luyến máu chó lấy thế giới tu tiên làm bối cảnh.
Nữ chính Giang Xảo Xảo vừa vào phái Ngọc
Thanh, không bao lâu đã nhận ra Thẩm Tịch Chi từng cứu mình.
Từ đó về sau, Giang Xảo Xảo luôn nửa bước
không rời ở bên cạnh Thẩm Tịch Chi, nhưng sắp sưởi ấm được trái tim Thẩm Tịch
Chi, giữa đường lại nhảy một vị hôn thê, cũng chính là Giản Hoan.
Khi còn trẻ, ông nội của Giản Hoan đã cứu
một nhà ba người Thẩm Tịch Chi, trưởng bối hai nhà mới gặp đã thân, nên đã đính
hôn cho hai đứa nhỏ, viết giấy hôn thú, trao ngọc bội đồng tâm.
Chỉ là không lâu sau khi nhà họ Thẩm rời
Giản gia, hai nhà liền mất liên lạc.
Thân là bia đỡ đạn nữ phụ, Giản Hoan càng
lớn càng xấu tính, ham thích hư vinh, sau khi ông nội chết đi hoàn cảnh gia
đình sa sút, nghèo khó đành buộc phải gia nhập Ma tộc.
Sau khi nàng tu luyện ba năm ở Ma tộc, nhờ
bản tính vô cùng độc ác,Giản Hoan được sắp xếp đến phái Ngọc Thanh làm nội
gián.
Vừa mới vào phái Ngọc Thanh, Giản Hoan đã
nhận ra Thẩm Tịch Chi chính là vị hôn phu của mình thông qua ngọc bội đồng tâm.
Thẩm Tịch Chi vì ơn cứu mạng của ông nội
Giản Hoan, nên không ép buộc hủy hôn, mà là định cho tiền hoặc là lấy cách thức
ôn hòa khác hủy bỏ hôn ước.
Nhưng nguyên chủ có chết cũng không chịu
hủy hôn, kẹp ở giữa gây sóng gió cho Thẩm Tịch Chi và nữ chính, làm nữ chính
rất buồn bã, Thẩm Tịch Chi chán ghét, người đọc rất đau gan.
Cuối cùng, nữ chính thất vọng rơi vào vòng
tay dịu dàng của nam chính.
Lúc Thẩm Tịch Chi hoàn toàn tỉnh ngộ thì đã
quá muộn, hắc hóa thành ma, làm thế giới tu tiên không yên bình, cuối cùng chết
dưới sự vây quét của chính đạo.
Đối với việc này, Giản Hoan xuyên sách tỏ
vẻ, nàng đồng ý hủy bỏ hôn ước trong hòa bình, chỉ cần Thẩm Tịch Chi có thể cho
tiền.
Trong sách có viết, lúc đó điều kiện mà
Thẩm Tịch Chi cho nguyên chủ là mười vạn linh thạch.
Mười vạn linh thạch…
Giản Hoan ngủ ở phòng chứa củi nghĩ thầm
trong bụng, không nhịn được cười he he thành tiếng.
____________
Phái Ngọc Thanh tọa lạc trên đỉnh
núi.
Trời còn chưa sáng Giản Hoan đã xuất
phát, tới giữa trưa mới leo được đến cửa sơn môn.
Nhờ một tháng trèo đèo lội suối, thể
lực của Giản Hoan đã tăng lên vài bậc, đeo cái bọc lớn hơn nửa ngày cũng không
thấy mệt lắm.
Trước cửa có năm hàng dài, đều là
thanh niên từ khắp nơi đến tham gia đại hội nhận đồ đệ.
Giản Hoan nhón chân quan sát trong
chốc lát, nàng phát hiện có một hàng trong số đó rất đông người, phần nhiều là nữ
tử.
Nàng thu tầm mắt lại, chọn một người
tương đối thuận mắt ở gần đó để bắt chuyện: “Vị đạo hữu này, xin hỏi quá trình
của đại hội nhận đồ đệ này là thế nào?”
Trong sách có đề cập qua về đại hội nhận
đồ đệ, nhưng chỉ là đề cập qua, vốn không hề viết tỉ mỉ.
Kế hoạch của Giản Hoan là tìm được
Thẩm Tịch Chi, cầm tiền từ hôn rồi gia nhập phái Ngọc Thanh tu luyện, đây đều
là đại sự.
Nguyên chủ tu luyện ở Ma tộc, tất
nhiên Giản Hoan không thể đến đó.
Phái Ngọc Thanh là môn phái đệ nhất
giới Tu tiên, học gì cũng có, đương nhiên kiếm tu là át chủ bài chính, song
những cái khác cũng không hề kém.
Nói ngắn gọn, phái Ngọc Thanh chính
là đại học Thanh Hoa của giới tu tiên.
Nếu có thể, đương nhiên là Giản Hoan
muốn học đại học Thanh Hoa.
Thiếu niên thuận mắt tên Cung Phi
Hồng, thấy nàng chủ động nói chuyện với mình thì rất vui mừng.
Y cảm thấy, nhất định là vẻ đẹp trai
của mình đã hấp dẫn Giản Hoan, vì vậy tỏ ra rất nhiệt tình: “Ngươi xếp hàng
trước, sau khi đến lượt ngươi thì duỗi tay ra đặt lên linh thạch kiểm tra,
chính là cái kia——”
Cung Phi Hồng chỉ về đằng trước:
“Nếu như linh thạch sáng lên thì ngươi đăng kí tên họ, nộp một ít tiền học phí
và tiền trọ, là có thể nhập môn. Nếu như không sáng,…”
Giản Hoan nheo mắt: “Khoan đã, tiền
học phí và tiền trọ?”
Cung Phi Hồng không hiểu gì: “Ừm,
nếu không thì sao?”
Vẻ mặt Giản Hoan không dám tin: “Lẽ
nào không phải không cần dùng tiền sao??”
Cung Phi Hồng cạn lời: “Ngươi đi
trường tư cũng phải nộp tiền học mà.”
Giản Hoan: “…”
Thì ra thế giới này phải nộp học phí
và tiền ăn ở.
Nhưng mấy tiểu thuyết tu tiên nàng
đọc, hình như mấy môn phái trong đó đều miễn phí nhập học với bao ăn bao ở mà?
Này, vận may của nàng cũng quá kém
rồi, xuyên sách thì thôi đi, lại còn xuyên đến nơi cái gì cũng phải tiêu tiền.
Giản Hoan ôm ngực, nơm nớp lo sợ
hỏi: “vậy tiền học phí và tiền trọ là bao nhiêu?”
Cung Phi Hồng: “Tiền học ba nghìn
linh thạch một năm, tiền ở thì không nhất định, có phòng một người, phòng hai
người, phòng ba người…”
Trước mắt Giản Hoan choáng váng.
Bây giờ nàng không có gì trên người
cả, tất cả gia sản của nàng là một cái thảm nát với mấy bộ y phục và đôi giày
rách rưới.
Nhưng Giản Hoan nghĩ lại, đợi lát
nữa từ hôn xong, mười vạn linh thạch đến tay, nàng còn thiếu mấy ngàn linh
thạch này hay sao?
Trên mặt Giản Hoan lại lộ ra ý cười.
Vốn định báo danh trước rồi tìm vị
hôn phu, nhưng bây giờ, nàng phải tìm vị hôn phu trước, rồi mang tiền đến đây
báo danh sau.
Nghĩ đoạn, Giản Hoan ôm quyền với
Cung Phi Hồng: “Đa tạ đạo hữu chỉ điểm sai lầm, tại hạ Giản Hoan.”
Cung Phi Hồng cũng ôm quyền: “Tại hạ
Cung Phi Hồng.”
Nghe vậy, Giản Hoan hơi dừng lại,
trong mắt lập tức trở nên rất vi diệu.
Trong sách, người này cũng được coi
là nhân vật có tiếng, chỉ là hắn cũng giống nàng, đều rút phải thẻ phản diện
não tàn.
Kể ra, nhân vật của nàng ít ra còn
chết nguyên vạn, nhưng Cung Phi Hồng lại chết không toàn thây, thảm hơn nàng
rất nhiều.
Haiz, đều là vai phản diện, sao nỡ
thiêu đốt nhau.
Giản Hoan duỗi tay, đồng tình vỗ vai
Cung Phi Hồng: “Cung đạo hữu, xin hãy bảo trọng, có duyên gặp lại.”
Vai trái Cung Phi Hồng tê rần, mặt
hơi đỏ lên, thầm nghĩ còn chưa hết thời gian một tách trà, Giản cô nương đã như
lòng này duyệt y rồi, khiến người ta thẹn thùng.
Y đang vui vẻ tưởng tượng thì thấy
Giản Hoan rời khỏi hàng, vội lên tiếng ngăn lại: “Giản đạo hữu, ngươi đi đâu
đó? Ngươi không xếp hàng sao?”
Giản Hoan thở dài: “Thật chẳng dám giấu,
hiện ta không gánh nổi học phí này.”
Cung Phi Hồng sửng sốt, hơi do dự.
Y có nhiều tiền, nhưng không có
nghĩa là y thích làm kẻ coi tiền như rác.
Có vài người nợ tiền mãi không trả,
có người lại chỉ mong trả được sớm một chút.
Không biết Giản Hoan này là loại người
nào.
Nhưng trong nhiều người như vậy nàng
lại chọn trúng y, ánh mắt tốt như thế, hẳn là nhân phẩm cũng không kém.
Nghĩ vậy, Cung Phi Hồng không do dự
nữa: “Ta có thể cho ngươi mượn.”
Giản Hoan nghe xong rất cảm động,
nhưng vẫn từ chối: “Đa tạ Cung đạo hữu, nhưng ta còn có cách khác, bây giờ
không làm phiền ngươi.”
Nàng không thích nợ tiền, đây cũng
là lí do nàng chọn mua nhà trả góp ở hiện đại.
Phần lớn mọi người đều thấy vay tiền
mua nhà có thể tránh được lạm phát, còn có thể sống trong căn nhà mới sớm hơn
mấy năm. Nhưng tháng nào cũng phải trả nợ làm Giản Hoan không có cảm giác an
toàn.
Ngộ nhỡ thất nghiệp thì sao? Ngộ nhỡ
không muốn làm công việc hiện tại nữa thì sao?
Nàng thà rằng chậm mấy năm, góp đủ
tiền mới mua.
Nhưng đợi nàng mua được rồi, còn chưa
kịp dọn vào nhà mới thì đã xuyên sách…
Thế sự vô thường mà.
Nội tâm Giản Hoan lệ chảy thành
sông, đi về phía trước dưới cái nhìn của Cung Phi Hồng.
Lúc đi tới đầu hàng, một vị nữ tu
bạch y ngăn nàng lại, công bằng liêm chính nói: “Kiểm tra linh căn ra sau xếp
hàng, không được chen ngang.”
Giản Hoan hơi chớp mắt, nhẹ nhàng
lên tiếng: “Nhưng mà tu sĩ tỷ tỷ, ta tới tìm người.”
Nữ tu bạch y nghi ngờ: “Tìm người?
Tìm ai?”
Giản Hoan lấy ngọc bội đồng tâm
trong ngực ra cho đối phương xem: “Ta tìm Thẩm Tịch Chi, ta là vị hôn thê của
hắn. Đây là ngọc bội đồng tâm gia truyền của Thẩm gia, trên người Thẩm Tịch Chi
ắt có nửa còn lại. Tu sĩ tỷ tỷ biết hắn không?”
Nữ tu bạch y sửng sốt, trên mặt lộ
ra vẻ kinh ngạc: “Thẩm sư huynh?”
Thẩm Tịch Chi, từ trên xuống dưới phái
Ngọc Thanh, không ai không biết không người không hay.
Các đệ tử phái Ngọc Thanh phụ trách kiểm
tra linh căn ngồi đây đều là người tai thính mắt tinh, ai cũng nghe thấy lời
Giản Hoan nói.
Mấy người ngươi nhìn ta ta nhìn
ngươi, sau đó đều cùng nhìn về một hướng.
Giản Hoan nhìn theo, liền phát hiện
trước hàng ngũ dài nhất, nhiều nữ tử nhất, có một bóng người chậm rãi đứng lên.
Trước sơn môn có mấy cây cổ thụ ngàn
năm cành lá sum suê, tầng tầng lớp lớp phiến lá cản nắng chiều lại, nhưng vẫn
có một tia sáng lọt qua kẽ hở, nhỏ vụn bao trùm lên người thiếu niên.
Hắn mặc y phục màu trắng của đệ tử
phái Ngọc Thanh, trên đầu cài chiếc trâm gỗ bình thường, nhưng ngũ quan được
chạm khắc tinh xảo, làm tôn lên vẻ đẹp xuất sắc của y, ngay cả trâm gỗ cũng trở
nên cao quý.
Sắc mặt thiếu niên lộ vẻ tái nhợt
không mấy khỏe mạnh, đôi đồng tử sâu thẳm màu nâu đậm gợn sóng, như là hổ
phách.
Chàng nhìn Giản Hoan, trên mặt không
có biểu cảm gì: “Ta là Thẩm Tịch Chi.”