Dược Vương Phong phái Ngọc
Thanh.
Từng tầng lớp linh điền
bao quanh từ chân núi lên trên, nhìn không thấy ngọn. Gió nhẹ thổi qua, linh thảo
chen chúc lộn xộn phe phẩy theo gió, linh khí nồng đậm trên không trung cơ hồ
có thể tràn ra nước.
Trên bãi đất trống dưới
chân núi, đệ tử năm nhất đang ngồi xếp bằng.
Đây là tiết học lớn, chỉ
dạy những đệ tử mới bọn họ dẫn khí vào cơ thể, đệ tử song linh đường, tam linh
đường, tứ linh đường, ngũ linh đường đều ở đây.
Đơn linh đường không cần
thiết, tu sĩ đơn linh căn, trước ba tuổi có thể tự động dẫn khí nhập thể, tiến
vào Luyện Khí kỳ.
Nam tử khí chất thanh nhã
tay cầm một cây gậy trúc, từ từ đi qua đi lại giữa đám đệ tử: “Có thể thông qua
linh thạch kiểm tra, tư chất của các ngươi đã trăm dặm chọn một, thế gian này
phần lớn người ngay cả linh căn cũng không có. Dược Vương Phong linh khí nồng đậm
nhất, chỉ cần các ngươi tĩnh tâm lại, tất nhiên có thể có cảm giác.”
Giản Hoan cảm thấy tiết
này và phương thức nghỉ ngơi trước khi kết thúc lớp học yoga, có hiệu quả tuyệt
vời giống nhau.
Kiếp trước nàng đã từng
làm thẻ một năm ở phòng tập yoga, đau lòng số tiền đã bỏ ra, hễ có thời gian là
đến phòng tập yoga chạy, đoạn kết thúc của giáo viên yoga, cô đều có thể học
thuộc lòng.
Giản Hoan suy nghĩ một
lúc, đọc thầm đoạn lời nói kia trong lòng, để bản thân bình tĩnh, đi cảm nhận
linh khí trong không khí, thân thiết với bọn chúng từng chút một, vẫy gọi bọn
chúng, bảo bọn chúng đến đan điền mình làm khách…
Vũ Thanh là trưởng lão phụ
trách năm nhất, lúc đi ngang qua Giản Hoan bước chân dừng lại, có chút ngạc
nhiên.
Lúc này mới qua được bao
lâu, đệ tử này cư nhiên đã thành??
Không nghe nói trong đệ tử
Đa Linh Căn năm nay có đặc biệt xuất sắc.
Vũ Thanh quan sát Giản
Hoan nhiều hơn mấy cái, nhớ rõ người này, hung hăng trừng mắt với mấy đệ tử ngồi
nhích tới nhích lui, nhìn thấy Giản Hoan mở mắt ra, lập tức bay qua.
Vũ Thanh cười hỏi: “Thế
nào, thành công rồi?”
Giản Hoan cảm nhận được
đan điền hơi nóng lên, bản thân cũng rất vui vẻ: “Hồi Vũ trưởng lão, đúng vậy.”
Vũ Thanh gật đầu khen ngợi:
“Ngươi tên là gì?”
“Giản Hoan.”
“Rất
tốt, Giản Hoan.” Lúc Vũ Thanh cười đôi mắt híp lại thành một đường: “Vậy ngươi
nói cho mọi người ngươi đã làm như thế nào đi.”
Giản
Hoan: “…”
Trong đôi mắt khích lệ của
Vũ trưởng lão, Giản Hoan đứng trên đám đông.
Hàng trăm người cùng nhìn
về phía nàng, trong ánh mắt lập lòe hoặc lớn hoặc nhỏ của hàng trăm ánh sáng
ham học hỏi.
Thậm chí Cung Phi Hồng
còn vẫy tay chào nàng, rất tự hào khoe khoang với các đồng môn: “Đây là bạn tốt
của ta — ách!”
Một cây gậy trúc bay giữa
không trung, đánh vào y vô cùng chính xác, Cung Phi Hồng hét lên một tiếng,
không dám nói gì nữa.
Nhìn vị trưởng lão này vẻ
mặt hiền hòa như vậy, công tử khiêm tốn, dịu dàng như ngọc, nhưng đánh người
cũng đau quá!
Phía trên, Giản Hoan hắng
giọng, bắt đầu truyền thụ kinh nghiệm: “Là như vậy, ta có một khẩu quyết. Xin mọi
người ngồi xuống, nhắm mắt lại và làm theo khẩu quyết của ta. ”
Vũ trưởng lão ở bên cạnh
nhìn chằm chằm, cây gậy trúc kia lơ lửng trong không trung, tỏ ra rất kích động.
Mọi người không dám có ý nghĩ khác, ngoan ngoãn làm theo lời của Giản Hoan.
Giản Hoan cũng tự nhắm mắt,
nói chậm lại, nhẹ giọng nói từng câu từng chữ: “Mời mọi người theo dõi hơi thở,
mỗi lần hô hấp, cảm giác mệt mỏi, phòng bị, căng thẳng trong cơ thể ngươi, có
thể giảm nhẹ một chút. Mỗi lần hô hấp, có thể làm giảm căng thẳng, mệt mỏi và
lo lắng của ngươi; mỗi lần hô hấp, lại có thể tiếp nhận càng nhiều linh khí nồng
đậm. Khi hơi thở đi sâu vào, cơ thể ngươi càng ngày càng thoải mái, nhẹ như
lông vũ.”
“…Lúc này ngươi đang ngồi
giữa cánh đồng thuốc mênh mông bát ngát, hôm nay trời quang không khí trong
lành, bầu trời xanh thẳm không một áng mây, ngỗng chim nơi xa thong thả chải bộ
lông vũ trắng tinh. Gió nhẹ thổi qua, linh thảo lay động, từng trận linh khí phả
vào mặt ngươi, linh khí bao quanh ngươi, từ miệng và mũi ngươi, đi vào da thịt
ngươi, dần dần hội tụ trong đan điền của ngươi.”
Nói hết âm cuối, núi Dược
Phong khôi phục lại sự yên tĩnh.
Giản Hoan mở mắt, tò mò
nhìn xuống phía dưới.
Có không ít đồng môn đã
nhập định, nghĩ đến bản thân thành công dẫn khí vào cơ thể.
Dĩ nhiên cũng có một số,
uh, ngủ rồi…
Đầu nhỏ của bọn họ
nghiêng một chút, càng khó tin hơn là, một lúc sau, vậy mà lại có tiếng ngáy
vang lên!
Vũ trưởng lão nheo mắt
nhìn qua, cây trúc trong không trung nhanh như tia chớp màu xanh, đánh lên người
đệ tử đang ngủ, đáng vậy làm mọi người lập tức tỉnh lại, đau khổ gào khóc, đau
đến khóc cha gọi mẹ.
Trong mắt Giản Hoan, tràn
đầy đồng cảm.
Bữa trưa hôm nay vẫn do
Cung Phi Hồng mời khách.
Cung Phi Hồng liên tục gắp
thức ăn vào trong bát Giản Hoan, niềm vui bộc lộ trong lời nói: “Cách kia của ngươi
thật hữu dụng, ta vừa nhập định một lát, đã thành công dẫn khí vào người rồi!”
Cung gia tài nguyên rất
nhiều, từ nhỏ đã bồi dưỡng Cung Phi Hồng. Nhưng bất đắc dĩ Cung Phi Hồng thật sự
tư chất quá kém, nhiều năm qua thủy chung không cách nào tiến vào Luyện Khí kỳ.
Mắt thấy biểu đệ đường muội
trong nhà đã vượt qua mình, y thật sự không thể ở lại, mới đi xa ngàn dặm đến
phái Ngọc Thanh tu luyện.
Chưa từng nghĩ, mới qua
vài ngày ngắn ngủi, y đã thành công rồi!
Trong lòng Hồ Chí lại có
cảm nhận khác.
Hắn ta chính là một thành
viên ngủ trong những người kia, lúc này trên người vẫn còn đau, tất cả là do
cây gậy trúc của Vũ trưởng lão đánh.
Hồ Chí đã nhớ tất cả cho
Giản Hoan, đợi sau này có cơ hội, hắn ta chắc chắn sẽ trả lại tất cả.
Thấy Cung Phi Hồng vẫn ở
cạnh Giản Hoan, trong lòng Hồ Chí khó chịu, rẽ sang chủ đề khác: “Ngày mai phải
đưa thư tâm nguyện cho Vũ trưởng lão, Cung Phi Hồng, Giản Hoan, hai người đã
nghĩ xem bản thân muốn sửa như thế nào chưa?”
Cung Phi Hồng dường như
không do dự: “Dĩ nhiên là ngự thú.”
Cung gia lập nghiệp dựa
vào ngự thú, lão tổ Cung gia trấn thủ ở Ngự Thú Tông.
Cả thế giới tu tiên, ngự
thú mạnh nhất ở Ngự Thú Tông, tiếp theo là ngự thú của phái Ngọc Thanh.
Nhưng trong Ngự Thú Tông
quá nhiều người thân bạn bè, Cung Phi Hồng không muốn đi, suy cho cùng với tư
cách con cháu chi trưởng có tư chất kém nhất trong nhà, y ghét bản thân mất mặt.
Giản Hoan ăn no uống say
tiêu sái dựa vào cái ghế phía sau, nhận ánh mắt tò mò của Cung Phi Hồng, trả lời:
“Phù tu.”
Bây giờ mục tiêu lớn nhất
của Giản Hoan là hết nghèo khổ.
Ba nghề lớn kiếm ra tiền
nhất ở giới tu tiên – phù tu, khí tu, đan tu.
Kiếp trước nàng là nhà thiết
kế, chọn một trong ba, nàng không chút do dự chọn phù tu.
Mỗi người tán gẫu vài
câu, Giản Hoan tiếp nhận linh thực đóng gói xong, phong huyết chạy ra khỏi thiện
đường.
Ở chỗ rẽ giao lộ ngoài
Luyện Khí Đường, có một cây long não.
Còn chưa đến gần, đã có
thể ngửi thấy mùi hương thoang thoảng, mùi thơm ngào ngạt.
Ánh mặt trời buổi chiều
phủ lên cây cổ thụ ngàn năm này, màu xanh lá cây nồng đậm thoải mái thể hiện sức
sống mãnh liệt của mùa hè.
Mùa hè năm trước rất khó
chịu, không có điều hòa sẽ chết.
Ở trong phái Ngọc Thanh,
tuy rằng không có điều hòa, nhưng linh khí tràn ngập mọi ngóc ngách, cho dù tắm
mình dưới ánh mặt trời, cũng là nhiệt độ dễ chịu.
Bước chân Giản Hoan nhẹ
nhàng thoải mái đi qua gốc cây long não, vừa mới rẽ vào một góc, đã nhìn thấy
hai người đứng dưới gốc cây khác.
Một cao một thấp, một nam
một nữ.
“!!” Giản Hoan lập tức xoay người lại, trốn ở
gốc cây khác, cong lưng dựng lỗ tai nghe lén.
Giọng nữ đặc biệt dễ nghe
dần truyền đến, nén dự căng thẳng và xấu hổ vào trong: “Thẩm, Thẩm sư huynh,
đây là một ít linh thực, cho, cho người!”
Vừa dứt lời, cô gái vươn
hai tay ra, giơ hộp gỗ đàn hương đựng linh thực lên cao trước mặt Thẩm Tịch
Chi.
Thẩm Tịch Chi lui ra sau
ba bước, khuôn mặt đẹp lạnh như băng, ngữ khí mang theo mười phần không kiên nhẫn:
"Đừng tới tìm ta nữa, ta nói ta không cần. ”
Sắc mặt cô gái trong nháy
mắt tái nhợt, nhưng vẫn cố chấp giơ lên: "Thẩm sư huynh, ta, ta không có ý
tứ gì khác, chỉ là nghe các sư huynh sư tỷ nói, huynh có chỗ khó khăn, cho nên
ta mới..."
Dự kiên nhẫn của Thẩm Tịch
Chi hoàn toàn hết: “Lời của ta ngươi không hiểu? Đừng đến phiền ta nữa, đừng quấy
rầy ta, ta không rảnh dây dưa với ngươi. Thu lại sự đồng cảm và tấm lòng của
ngươi đi, ta không cần.”
Sau gốc cây, Giản Hoan
đau khổ bịt tai lại, không đành lòng nghe lại.
Thẩm Tịch Chi đầu óc có hố.
Người đối diện hắn chính
là nữ chính nữ chính đó, ba năm sau đợi nữ chính hoàn toàn tỉnh ngộ, hắn hối hận
cũng muộn rồi.
Giản Hoan chỉ tiếc rèn sắt
không thành thép.
Giang Xảo Xảo vô cùng khó
xử, nhưng nhìn gương mặt chưa từng quên, nhớ thương trước mặt, nàng vẫn rất
kiên trì: “Thẩm sư huynh, muội chỉ sợ huynh đói bụng…”
Thẩm Tịch Chi tức giận đến
mức không còn cách nào.
Mấy ngày nay, hắn luôn có
thể “tình cờ gặp” vị sư muội này ở khắp nơi.
Hắn nhắm mắt, vòng ra xa
Giang Xảo Xảo, vẽ nửa hình tròn, đi đến gốc cây khác, trừng mắt với Giản Hoan.
Giang Xảo Xảo đi theo,
lúc nhìn thấy Giản Hoan, gương mặt cực kỳ xinh đẹp lộ ra vẻ kinh ngạc.
Thẩm Tịch Chi giơ tay ra
với Giản Hoan.
Giản Hoan nhìn hắn, nhìn
Giang Xảo Xảo, nhanh chóng đưa hộp thức ăn trên tay cho Thẩm Tịch Chi, làm động
tác “sáu”, không đợi Thẩm Tịch Chi mở miệng, đã xoay người chuồn mất.
Ôi, loại cảnh tu la tràng
này không thích hợp với nàng.
Nếu sau này Cung Phi Hồng
vẫn mời khách, nàng vẫn nên thuyết phục y gọi ít đồ ăn chút, không đưa cho Thẩm
Tịch Chi.
Chuyện của nữ chính và Thẩm
Tịch Chi, có thể không xen vào thì không xen vào.
Biết sớm thì đã không
nghe trộm rồi, thói hư tật xấu của con người mà.
Giản Hoan vừa chạy vừa tự
kiểm điểm lại mình.
Thẩm Tịch Chi đứng tại chỗ,
nhíu mày nhìn Giản Hoan đã chạy xa.
Hắn không hiểu tại sao
lúc trước chỉ cần năm viên linh thạch, hôm nay lại muốn sáu viên?
Giang Xảo Xảo ở phía sau
cắn môi, các loại dự đoán cuồn cuộn trong lòng.
Thẩm sư huynh và nữ tu sĩ
vừa mới chạy kia, có quan hệ gì?
Nàng rất muốn biết, nhưng
đôi môi lại nặng như nghìn cân, làm thế nào cũng không mở ra được.
Nếu như là loại quan hệ
kia, vậy nàng phải làm sao? Chi bằng không biết…
Giang Xảo Xảo vội mở miệng:
“Thẩm sư huynh, nếu huynh đã có đồ ăn, vậy muội, muội…”
Đôi mắt của Thẩm Tịch Chi
nhìn thẳng vào nàng, giống như có thể nhìn thấu lòng người: “Ừm, người vừa nãy
là vị hôn thê của ta. Ngươi đi đi, sau này đừng đến nữa.”
Trong mắt Giang Xảo Xảo,
có thứ gì đó lập tức dập tắt.
Ban đêm, Giản Hoan quỳ ở
đầu giường, đang lật xem sổ sách.
Nhìn thấy “sáu” linh thạch
của Thẩm Tịch Chi trên ghi chú mới, nàng mới yên tâm nằm xuống.
Linh thực hôm nay có thêm
một cái móng giò nhiều hơn lúc trước, vì vậy đắt hơn chứ.
Ban ngày Thẩm Tịch Chi đều
làm việc kiếm linh thạch, không rảnh tu luyện.
Lúc này hắn đang ngồi xếp
bằng trên đệm hương bồ, hấp thụ khí đất.
Giản Hoan định đi ngủ.
Sáng nay nàng vừa dẫn khí
vào cơ thể, mức độ Luyện Khí cấp một vẫn chưa ổn định như vậy.
Nửa giờ sau, Giản Hoan vẫn
đang nhập định, Thẩm Tịch Chi mở mắt ra.
Hắn theo bản năng nhìn
lên trên giường, hơi ngơ ngác: “Ngươi dẫn khí vào cơ thể rồi?”
Giản Hoan mở mắt, gật đầu:
“Đúng đó.”
Thẩm Tịch Chi: “…”
Hôm qua nàng vẫn chưa có
tu vi, hôm nay đã nước vào Luyện Khí kỳ.
Mới có một ngày.
Lúc trước hắn dẫn khí vào
người, mất bảy năm.
Thẩm Tịch Chi không muốn
nói chuyện, quyết định luyện thêm một canh giờ nữa.
Người vốn định nghỉ ngơi
lại bắt đầu tĩnh tọa.
Giản Hoan kinh ngạc: “Muộn
vậy rồi, ngươi còn chưa ngủ?”
Nhưng rác rưởi nhỏ trong
Luyện Khí kỳ bọn họ, phải ngủ cũng phải ăn cơm.
Thẩm Tịch Chi: “Ngươi ngủ
đi.”
Vừa dứt lời, hắn đã tắt nến
trong phòng.
Giản Hoan: “…”
Giản Hoan không động, nằm
ngửa định đi ngủ.
Nhưng nàng nhớ đến một
chuyện: “Thẩm Tịch Chi, chúng ta không thể xây một căn phòng nữa sao?”
Thẩm Tịch Chi: “Không thể.”
Giản Hoan nghi ngờ: “Tại
sao?”
Thẩm Tịch Chi: “Gỗ ở
đâu?”
Trong lòng Giản Hoan có
cách: “Trong thành Lâm Tiên có bán gỗ, chúng ta có thể chọn một ngày đi mua.”
Trong túi nàng có hơn tám
mươi viên linh thạch, đến thành Lâm Tiên có thể đổi. Một viên linh thạch có thể
đổi thành mười lượng bạc, đủ mua rất nhiều đồ.
Giản Hoan vừa đến phái Ngọc
Thanh không lâu, không biết rất nhiều chuyện, Thẩm Tịch Chi thấy ý tưởng này rất
ngây thơ.
Hắn giải thích với nàng,
giọng nói bình tĩnh giống âm thanh máy móc: “Trong phái Ngọc Thanh có Tụ Linh
Trận, vật liệu gỗ làm phòng trong Tụ Linh Trận phải dùng linh mộc, gỗ bán ở
thành Lâm Tiên là cho các bá tánh bình thường dùng trong nhà, không thể dùng
trong môn phái.”
Mà giá thành của linh mộc,
hắn và nàng không mua được.
“…” Giản Hoan lặng lẽ che ngực, đột nhiên bò dậy.
Ngủ cái gì mà ngủ, nàng
phải tu luyện! Nàng muốn mau chóng phát triển, kiếm tiền mua phòng!
Thẩm Tịch Chi nhận ra động
tác của nàng: “…”
Trong phòng rơi vào yên
tĩnh, một lúc lâu sau, Giản Hoan đột nhiên lên tiếng: “Vật gỗ của căn phòng này
ngươi lấy từ đâu vậy?”
Thẩm Tịch Chi im lặng một
lúc: “Phá dỡ Đình Kiếm Phong.”
Giản Hoan biết Thẩm Tịch
Chi đã cho thuê Đình Kiếm Phong, để cho vị trưởng lão của Ngự Kiếm Phong bên cạnh
dùng để nuôi linh thú.
“Vậy gỗ thừa đâu?”
Có lẽ Đình Kiếm Phong rất
lớn, có lẽ có rất nhiều gỗ có thể tháo dỡ mới đúng
Thẩm Tịch Chi: “Ta bán rồi.”
Giản Hoan: “…”
Quả nhiên, nàng không ngạc
nhiên chút nào.