Lão nhân gia uống đến say
khướt bước chân phù phiếm đi vào từ bên ngoài.
Lúc nhìn thấy phù bút
trong tay Thẩm Tịch Chi, khen ngợi một câu: “Không tệ.”
Thẩm Tịch Chi đứng dậy
nghiêng chào lão nhân: “Đường chủ.”
Lý Ngọc Thành khoát tay,
ngả xuống một bên giường, chống nửa mặt nhìn Thẩm Tịch Chi, rất luyến tiếc nhân
tài: “Năm đó ta đã nói với cẩu sư phụ kia của ngươi, ngươi có thiên phú luyện
vũ khí. Để ngươi học luyện khí với ta, nhưng hắn chết cũng không cho, bắt ngươi
học kiếm đã kế thừa từ đời này sang đời khác của hắn. Hắn cũng không nghĩ xem,
ngươi là Ngũ linh căn, học kiếm rất khó. Học luyện khí với ta vẫn đơn giản hơn
chút.”
Ngũ linh căn học kiếm, mỗi
linh căn đều cần thời gian tôi luyện. Luyện khí, chú trọng Hỏa linh căn.
Thẩm Tịch Chi nghe vậy chỉ
cười.
Lý Ngọc Hoàng vuốt râu
mình, càm ràm: “Bây giờ ngươi mới đến tầng năm Luyện khí, đệ tử luyện vũ khí của
Luyện Khí Đường ít nhất cũng là Trúc Cơ kỳ, sau này ngươi phải tăng tu vi lên,
luyện tay nghề thật tốt, đợi ngươi đến Trúc Cơ kỳ, sẽ chuyển ngươi đến Luyện
Khí Đường.”
Bây giờ Thẩm Tịch Chi chỉ
là người vận chuyển của Luyện Khí Đường, bên trong Đường là tất cả luyện khí sư
chân chính.
Bổng lộc mỗi tháng của
hai người như một kẻ trên trời và một kẻ dưới đất, Thẩm Tịch Chi nhíu mày,
thành thật thật lòng nói: “Đa tạ Đường chủ.”
Lý Ngọc Thành lại quan
sát phù bút trong tay hắn, hóng hớt hỏi: “Làm cho vị hôn thê của ngươi?”
Chuyện vị hôn thê của Thẩm
Tịch Chi tìm đến cửa, căn bản đã lan truyền rộng rãi ra cả môn phái.
Tối qua uống rượu với Vũ
Thanh, Vũ Thanh có nhắc đến hình như cô nương kia học phù tu.
Thẩm Tịch Chi do dự gật đầu.
Dĩ nhiên phù bút là làm
cho Giản Hoan, nhưng chắc chắn không phải ý nghĩ ngầm kia của Đường chủ.
Quả nhiên Lý Ngọc Thành rất
biết hiểu ngầm trong lòng: “…Không nghĩ tới Tịch Chi ngươi lại theo đuổi tiểu
cô nương như vậy, rất có phong phạm năm đó của ta. Dù sao lão già Cốc Sơn kia
đã ba năm không về,
đoán là đã chết ở chỗ nào rồi. Ngươi dứt khoát bái ta làm sư đi.” Lão mở mắt
ra, ánh mắt sáng ngời: “Thế nào?”
Thẩm Tịch Chi: “…Đường chủ
coi trọng rồi.”
Lý Ngọc Thành và sư phụ Cốc
Sơn của hắn là đối thủ một mất một còn, hai người thật sự là kẻ tám lạng người
nửa cân, không ai hơn ai, uống rượu đánh nhau gây chuyện rất nhiều lần.
Sở dĩ sư phụ của hắn thiếu
nợ vô số, Lý Ngọc Thành vẫn có thể miễn cưỡng thu hoạch dù hạt hay lụt, hoàn
toàn là vì sư phụ hắn là kiếm tu.
Lý Ngọc Thành lắc đầu,
cũng không để ý, nghiêng đầu sang một bên nhắm mắt lại.
Thẩm Tịch Chi cầm phù
bút, lặng lẽ rời khỏi.
Lúc cơm trưa, ngoài thiện
đường người đến người đi.
Thẩm Tịch Chi đưa phù bút
cho Giản Hoan: “Ngươi xem đi.”
Giản Hoan cầm trong tay lật
qua lật lại, trong mắt đều là vẻ kinh hỉ.
Tối hôm qua nàng đã cẩn
thận sờ vào mỗi cây phù bút ở Đa Bảo Các, nhưng cái trong tay này, xúc cảm của
nó còn tốt hơn nhiều so với loại ba trăm tám trong tiệm, cũng không hề thua kém
loại hai ba nghìn chút nào.
Vốn dĩ Giản Hoan đã hạ thấp
hy vọng từ lâu, suy cho cùng cũng là phù bút mua bằng nửa giá, kết quả lại vô
cùng bất ngờ.
Thẩm Tịch Chi quan sát vẻ
mặt của nàng, thấy vậy trong lòng càng nắm chắc hơn.
Chưa đợi nàng mở miệng, hắn
đã nói: “Một trăm tám mươi linh hạch, đừng quên.”
Giản Hoan cất phù bút đi,
nhìn trái ngó phải, ra hiệu cho Thẩm Tịch Chi đến gần.
Thẩm Tịch Chi cúi đầu.
Giản Hoan kiễng chân, nhỏ
tiếng nói vào tai hắn: “Linh thạch ta đặt dưới gối, không có túi giới tử, ta
không tiện mang bên người. Ngươi tự về lấy đi, hay là buổi tối lại…”
Thẩm Tịch Chi đứng thẳng
người, dường như không do dự: “Ta về lấy.”
“Được.” Giản Hoan gật đầu, chắp tay nói: “Đúng
rồi, phù bút cũng rất tốt, đa tạ!”
Thẩm Tịch Chi gật đầu:
“Khách sáo.”
Hai người mỗi người một
ngả trước cửa thiện đường, Thẩm Tịch Chi đi ra ngoài, hòa vào đám đông.
Giản Hoan chạy vào trong,
linh hoạt đi qua đi lại giữa các bàn, đi đến bên cạnh Cung Phi Hồng, tiếp tục
ăn uống vui vẻ.
Vốn dĩ vừa nãy đã sắp ăn
no, nhưng bây giờ tâm trạng tốt, nàng cảm thấy có thể ăn thêm chút.
Cái ghế đối diện trống
không, Giản Hoan hỏi Cung Phi Hồng: “Hồ Chí
đâu?”
“Hồ huynh có chuyện đi
trước rồi.” Cung Phi Hồng đến gần, tò mò hỏi: “Thẩm sư huynh tìm muội có chuyện
gì?”
Giản Hoan: “Buổi chiều ta
có lớp phù chú, hắn đưa phù bút cho ta.”
Cung Phi Hồng: “Sư huynh
thật tốt với ngươi!”
Giản Hoan liếc y một cái:
“Ngươi hiểu nhầm rồi, không phải hắn tặng ta, là ta nhờ hắn mua.”
Cung Phi Hồng không tin
nói: “Vậy huynh ấy thật sự nhận tiền của ngươi.”
Giản Hoan: “Đúng.”
Suy nghĩ, nàng nhanh
chóng nhân lúc Hồ Chí
không ở đây, giúp Cung Phi Hồng tỉnh táo.
Mấy ngày nay, gần như Hồ
Lai đều canh giữ bên người Cung Phi Hồng mười hai canh giờ.
Giản Hoan ẩn ý: “Tục ngữ
nói đúng, phu thê tính toán rõ ràng, giữa huynh đệ càng nên như vậy.”
Cung Phi Hồng nghi ngờ:
“Không phải tục ngữ nói huynh đệ tính toán rõ ràng sao?”
Giản Hoan chỉ tiếc rèn sắt
không thành thép nhìn y, dứt khoát chỉ rõ: “Ta nói là ngươi và Hồ Chí huynh.”
Cung Phi Hồng càng nghi
ngờ hơn: “Hồ huynh làm sao?”
Giản Hoan: “Ta nghe nói,
hôm qua ngươi và Hồ huynh đã mua không ít thứ ở Đa Bảo Các, tiêu hơn một trăm nghìn linh thạch?”
Hồ Phi Hồng gật đầu.
Giản Hoan: “Có phải nửa
trong đó là Hồ huynh muốn dùng?”
Cung Phi Hồng do dự một
lúc, gật đầu.
Giản Hoan không nhắc, y gần
như không cảm thấy gì.
Hôm qua lúc đi quanh Đa Bảo
Các, y và Hồ Chí nói chuyện với nhau rất vui, nhất thời vui vẻ nên trả tiền,
không nghĩ nhiều như vậy.
Giản Hoan nhìn hắn thương
mến: “Cung Phi Hồng, ngươi cho ta vay tiền còn nhớ ghi giấy nợ, chuyện này
ngươi tìm Hồ Chí
đến ghi giấy nợ chưa?”
Thật là, Cung Phi Hồng
quá dễ lừa.
Nếu không phải nàng vẫn
còn có chút lương tâm, nàng có thể lừa Cung Phi Hồng đến không còn cái quần cộc.
Giản Hoan vỗ vai y, trịnh
trọng nghiêm túc: “Ta chỉ nói thế thôi, ngươi tự nghĩ lại đi.”
Ngoài cửa, Hồ Chí ở phía
sau Giang Xảo Xảo đột nhiên hắt xì một cái.
Nam tử bên cạnh Giang Xảo
Xảo quay đầu lại, liếc mắt nhìn Hồ Chí, Hồ Chí không thể hiện ra bất kỳ khác lạ
nào, đối phương quay đầu lại, không để ý nữa.
Giang Xảo Xảo si ngốc đi
theo Thẩm Tịch Chi cách vài bước, nhận ra gì đó lại dừng lại.
Nàng cười khổ mấy tiếng,
nhẹ giọng nói với người bên cạnh: “Cảnh Xích ca ca, hắn không biết muội.”
Cảnh Xích là thị vệ mà
Giang phụ tìm riêng cho Giang Xảo Xảo, đơn Mộc linh căn, lớn lên cùng Giang Xảo
Xảo.
Trong mắt hắn chứa dáng vẻ
của nữ hài, ánh mắt dịu dàng như mật, ôn nhu nói: “Thiếu chủ, nếu đã như vậy,
vì sao ngài không nói rõ với hắn.”
Giang Xảo Xảo lắc đầu:
“Huynh ấy có vị hôn thê rồi, ta nói rồi thì có gì khác không nói?”
Cảnh Xích thở dài: “Thiếu
chủ, ngài quên hắn đi. Năm đó hắn cứu ngài, chủ nhân đã ban thưởng cho hắn và
sư phụ hắn, đã sớm thanh toán xong, người không cần nhớ mãi trong lòng.”
Gương mặt tinh xảo của
Giang Xảo Xảo phủ vẻ cay đắng: “Cảnh Xích ca ca, huynh không hiểu.”
Năm đó nhất kiến khuynh
tâm, nhớ thương nhiều năm, không dễ gì mới thuyết phục được phụ thân đi đến
phái Ngọc Thanh, vốn dĩ trong lòng đầy mong đợi nhưng vừa đến đã tràn đầy tai họa.
Giang Xảo Xảo nhắm mắt,
cười nhạo một tiếng.
Cảnh Xích hơi dừng lại,
muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng không nói gì.
Giang Xảo Xảo mở mắt, nhỏ
giọng nói: “Cảnh Xích ca ca, huynh xuống núi rèn luyện với muội đi, muội không
muốn ở trong môn phái.”
Cảnh Xích hơi kinh ngạc,
vẻ vui sướng
hiện lên từ trong con ngươi: “Được.”
Hai người phi kiếm rời
đi.
Tiết phù thuật buổi chiều,
Vũ Thanh đã phát cho mỗi người quyển bách khoa toàn thư phù thuật.
Độ dày cũng…Như độ dày của
quyển từ điển Oxford thôi.
“Đợi các ngươi có thể hiểu
phù thuật trên đó đến nhuần nhuyễn, ở Kim Đan kỳ các ngươi càng dễ như trở bàn
tay.” Vũ Thanh cầm cuốn phù kia, ân cần dạy bảo: “Điều quan trọng nhất trong
phù thuật là chăm chỉ, bây giờ việc các người phải làm là nhớ rõ hướng đi từng
nét mỗi loại trong ba trang đầu tiên, không được sai chút nào cả. Chỉ khi ngươi
nhớ rõ, viết như có thần, phù mới có thể thành. Một năm này, phần lớn thời gian
ta đều ở trong môn phái, có bất cứ thắc mắc nào lúc nào cũng có thể tìm ta.”
Đoạn này, Giản Hoan dịch
ra.
Giống như giáo viên tiếng
Anh cấp ba của nàng đã nói — Đợi những từ đơn, cấu trúc vào tim nàng, làm văn đạt
điểm sao sẽ không xa nữa. Quan trọng nhất chính là học thuộc lòng từ đơn, vừa
nhắc tới đã có thể nghĩ ra, tự nhiên giống như ăn cơm uống nước…
Được thôi.
Năm đó không phải Giản
Hoan chưa học thuộc từ điển.
Trong lúc nàng đang điên
cuồng liên kết lớp cấp ba và lớp tu tiên, một cô nương ngồi bên cạnh nàng giơ
cao đôi tay.
Vũ Thanh ra hiệu nói:
“Khương Miên, ngươi nói.”
Cô nương tên là Khương
Miên tò mò nói: “Vũ trưởng lão, vậy sau Kim Đan kỳ thì sao?
Vũ Thanh mỉm cười: “Sau
Kim Đan kỳ sẽ dựa vào thiên phú. Trước Kim Đan kỳ thì học hết các phù đã có,
sau Kim Đan kỳ ngươi phải có phù của chính mình. Chỉ là, đa số người đến cuối đời
cũng không viết được phù của chính mình.”
“A――” Mấy chục đệ tử
trong Đường không tránh khỏi có hơi thất vọng.
Vũ Thanh lại nói: “Nhưng
các ngươi không đến Kim Đan kỳ, làm sao biết được ngươi không phải số ít người
đó? Cứ thử đi.”
Các bạn nhỏ nghe vậy, lại
khôi phục ý chí chiến đấu.
Giản Hoan một tay nâng mặt,
nhìn khuôn mặt trẻ trung, nhớ tới thời sinh viên trước kia của cô, không khỏi
khiến người ta hoài niệm.
Khi đó trong lời miêu tả
của các giáo viên, nàng giống với các bạn học, đều tràn ngập mơ ước và tưởng tượng
vô hạn về tương lai.
Nhưng sau khi tốt nghiệp
mới biết, cuộc sống không dễ dàng, mua nhà đã tiêu tốn rất nhiều sức lực của
cô.
Giản Hoan lắc đầu cười cười,
vừa nghe Vũ trưởng lão nói, vừa lấy bút và bùa của mình ra.
Một viên linh thạch một tờ
giấy phù, để ở trong ngực hơn nửa ngày cũng không nhăn, nghe nói không sợ nước
lửa, lá bùa vẽ tốt như vậy có thể có hạn sử dụng lên đến năm mươi năm?
Hôm qua sư huynh răng
nanh ở Đa Bảo Các nói.
Giản Hoan vuốt lá bùa,
lúc đầu không nỡ hạ bút.
Rất nhanh, nàng càng vui
mừng vì bản thân cẩn thận.
Xung quanh truyền đến các
tiếng cảm thán, bởi vì không đủ thông thạo, lá bùa đã bị vẽ hỏng.
Có thể đến phái Ngọc
Thanh tu luyện, hầu như trong nhà mọi người đều khá có tiền.
Bọn họ cũng không đau
lòng, tay vò nát lá bùa vứt qua một bên, lấy ra một tờ mới.
Giản Hoan ngồi suy tư một
lúc, cất lá bùa vào túi, lấy ra cuốn sổ được phái Ngọc Thanh phát miễn phí mỗi
người năm cuốn.
Cô mở sổ ra, lấy một cuốn
khác làm thước, vẽ rất nhiều hình vuông nhỏ.
Giản Hoan lại cất phù bút
vào túi, lấy bút lông viết chữ ra, bắt đầu vẽ trong ô vuông nhỏ.
Khương Miên người đặt câu
hỏi thấy thế thì đến gần: “Oa, ngươi đang làm gì vậy?”
Giản Hoan trả lời: “Như vậy
ngươi thể tiết kiệm lá bùa, ta nghèo. Đợi ta vẽ thạo rồi, ta sẽ dùng linh giấy
để vẽ.”
Khương Miên nghĩ một lúc,
cũng lấy sổ ra.
Giản Hoan: “?”
Khương Miên nói hợp tình
hợp lý: “Nương của ta là kiếm tu, vất vả kiếm tiền. Bà ấy nói bà ấy chém yêu
chém đến mức đau cổ tay. Ta cũng muốn tiết kiệm chút,bớt chút gánh nặng cho bà ấy.”
Nàng ấy nghiêng đầu: “Đúng rồi, ta tên Khương Miên.”
Giản Hoan: “Vừa nãy đã biết,
ta tên――”
Khương Miên: “Giản Hoan,
mọi người đều biết ngươi. Ngươi là cái người nhắm mắt tưởng tượng mình ở…”
Giản Hoan khụ một tiếng,
bày tỏ với đối phương đã được rồi.
Khương Miên lại nói: “Hơn
nữa ngươi còn là vị hôn thê của Thẩm sư huynh!”
Giản Hoan có hơi xấu hổ
cười.
Gần đây vẫn luôn lo lắng
về tiền bạc, thì ra cô đã bất tri bất giác trở thành nhân vật phong vân trong
trường học?
Dĩ nhiên, nhờ phúc giáo
thảo.
Khương Miên nháy mắt với
nàng, nhỏ giọng nói: “Ngươi biết không, chúng ta đều bí mật nói ngươi, diễm
phúc không cạn.”
Giản Hoan: “…”
Vũ Thanh đi đến đấy, hai
người vội vàng tách ra, nhấc bút nghiêm túc vẽ phù.
Tuy rằng kiếp trước Giản
Hoan cũng vẽ, nhưng sau khi tốt nghiệp hầu như đều dùng phần mềm vẽ, tranh tay
dần dần ít đi, mất đi cảm giác trước kia.
Nàng chỉ có thể từ từ tìm
lại.
Kế tiếp, Giản Hoan có việc
không có việc gì liền cầm bút vẽ phù, vẽ đến trong mộng đều là đường cong thẳng
tắp các loại đường thẳng, hận không thể chính mình cũng biến thành đường.
Cứ như vậy vất vả vẽ sau
mười ngày.
Tối nay, Giản Hoan ngồi
trên giường, đặt cái bàn nhỏ lên trên, trên bàn bày giấy và bút của nàng.
Đế đựng nến bị chuyển đến
chỗ gần nàng nhất.
Giản Hoan luyện phù giống
mọi khi.
Trong một góc phía sau
nàng, Thẩm Tịch Chi tĩnh tọa tu luyện.
Trong phòng yên tĩnh, chỉ
nghe tiếng bút sột soạt trên giấy.
Vẽ phù coi trọng lưu loát
liền mạch, không thể đứt nét vẽ, cũng không thể lúc đậm lúc nhạt, trong quá
trình vẽ phù còn phải điều động linh khí.
Vẽ như vậy, linh phù mới
có thể có tác dụng.
Mặc dù là giấy bình thường,
nhưng sợ dưỡng thành thói quen xấu chỉ biết vẽ không biết điều động linh khí,
Giản Hoan luôn làm cả hai cùng lúc.
Quá trình này tiêu hao
linh lực, cái trán trắng nõn của Giản Hoan lấm tấm mồ hôi.
Nhưng nàng lại không có bất
kỳ cảm giác nào, nàng hoàn toàn đắm chìm trong thế giới phù.
Bút hạ xuống, Giản Hoan
có thể cảm nhận được ánh huỳnh quang nhàn nhạt hiện ra trong phù nàng vẽ, nhưng
vì giấy, đã lập tức biến mất.
Nàng nắm chặt bút, ý cười
nho nhỏ hiện trong khóe mắt nàng.
Giản Hoan nhanh chóng đẩy
những cuốn sổ qua một bên, laays ra một tờ lá bùa trong ngực, trải thẳng trên
bàn.
Nàng hít vào thở ra, chuẩn
bị xong, lúc vừa muốn nhấc bút, đùng một cái, nến vụt tắt, trong phòng lập tức
bị bóng đen bao phủ.
Giản Hoan: “…”
Mẹ kiếp!
Giản Hoan nắm chặt tay,
cơ thể xoay sang trái, vô cùng bình tĩnh hỏi bạn cùng phòng: “Thẩm Tịch Chi, ngọn
nến nó sao vậy?”
Một ánh lửa hơi sáng phát
lên từ đầu ngón tay của Thẩm Tịch Chi, hắn giữ vững ánh sáng, đi đến trước giá
cắm nến nhìn, trả lời: “Ngọn nến nó hết rồi.”
Giản Hoan: “Vậy trong
phòng có ngọn nến nào khác không?”
Thẩm Tịch Chi lại đi lục
lọi trong cái rổ đựng linh tinh: “Không có.”
Vẻ mặt Giản Hoan hung dữ.
Loại cảm giác này, giống
như đi vệ sinh không mang giấy, uống coca không có đá, quá khó chịu.
Thẩm Tịch Chi nhìn người
trên giường, nói: “Nến không cần tiền, ngày mai ta đến tự đường lấy chút.”
“Đa tạ.” Giản Hoan nhìn ánh sáng trong tay hắn,
một ý nghĩ nảy ra trong tim: “Nhưng bây giờ ta rất cần ánh sáng, ngươi có thể
giữ nguyên một lúc, để ta vẽ phù không?”
Đến nay nàng chưa học bất
kỳ pháp thuật khác, không giống Thẩm Tịch Chi biết phát sáng.
Tất cả thời gian nàng đều
tập trung lên phù.
Đợi sau này phù thuật của
nàng thành công, nàng sẽ vẽ phù phát sáng, loại có thể phát sáng một trăm năm một nghìn năm mười nghìn năm!
Giản Hoan thầm thề.
Nhưng Thẩm Tịch Chi vẫn
chưa mở miệng, ánh sáng trên ngón tay hắn đã ảm đạm đi từng chút, đến khi dập tắt
hoàn toàn, trong phòng lại rơi vào tối tăm.
Đối với hiện tượng này,
Thẩm Tịch Chi bình tĩnh thu tay lại, lạnh giọng giải thích: “Trong cơ thể ta
không có linh khí gì cả.”
Giản Hoan yên lặng một
lúc, hỏi hắn: “Có phải buổi tối ngươi lại ăn một phần sáu?”
Thẩm Tịch Chi: “Ừm.”
Giản Hoan cắn răng, đâm
lao thì phải theo lao, lấy ra một cái bình từ trong ngực, ddoor một viên Tích Cốc
Đan ra, đưa qua: “Viên này cho ngươi ăn, ngươi giúp ta thắp sáng, như thế nào?”
Hình bóng của Thẩm Tịch
Chi bị cảnh đêm che phủ, giọng nói hắn truyền đến: “Được, nhưng ta chỉ giữ nhiều
nhất là trong một khắc.”
Luôn phát sáng, rất tốn
linh lực.
Giản Hoan nhớ phù, nghe vậy
nói: “Được.”
Trong phòng gỗ nho nhỏ,
lúc này ngón tay Thẩm Tịch Chi phát sáng như đèn chân không.
Giản Hoan rất hài lòng với
hiệu quả Tích Cốc Đan của mình, cầm bút lên lần nữa, thu lại tâm trạng.
Mười ngày nay nàng luyện
phù khó nhất là Truyền Tống Phù.
Nếu như nàng biết Truyền
Tống Phù, dĩ nhiên cũng biết cái khác.
Vì để đạt được tổn thất
giá thành ít nhất, Giản Hoan trực tiếp vẽ Truyền Tống Phù.
Đã luyện rất nhiều lần, lại
thêm mười mấy năm kinh nghiệm vẽ tranh đời trước, Giản Hoan thuận buồm xuôi
gió.
Không đến một khắc, Truyền
Tống Phù đã thành.
Thoạt nhìn lá bùa mỏng ở
ngón tay cẩu thả bình thường, Giản Hoan cầm lấy nó, có hơi thấp thỏm, cũng
không biết hiệu quả thế nào.
Truyền Tống Phù có hai loại
điểm định và điểm không định.
Truyền Tống Phù điểm định
lại gọi là Truyền Tống Trục, yêu cầu cao với phù tu, dựa vào tu vi bây giờ của
Giản Hoan sẽ không vẽ ra được.
Mà Truyền Tống Phù phổ
thông, khoảng cách truyền tống là mấu chốt để đánh giá chất lượng tốt xấu của tờ
Truyền Tống Phù.
Theo như lời nói của Vũ
trưởng lão trong lớp, Truyền Tống phù của những tân thủ bọn họ, khoảng cách nhiều
nhất cũng trong phạm vi một trăm mét.
Nàng ngẩng đầu, nhìn về
phía người đang phát sáng bên cạnh.
Thẩm Tịch Chi nhận ra ánh
mắt của nàng, lông mi hơi động, vạch ra vẻ dò hỏi rõ ràng: “?”
Giản Hoan: “Ngươi có thể
giúp ta thử tờ Truyền Tống Phù này không?”
Hắn chính là nhân vật phản
diện cuối cùng trong sách, đừng nhìn tu vi bây giờ thấp, nhưng thời khắc nguy cấp có thể tu
sĩ cấp cao, vượt cấp đánh quái là chuyện như cơm bữa.
Thẩm Tịch Chi có thể dùng
Truyền Tống phù, có thể là đủ tiêu chuẩn, có thể lấy đi bán lấy tiền.
Yếu
tố kiếm tiền của Giản Hoan rục rịch, thấy trên mặt hắn có vẻ lo ngại, lập tức
tăng thêm tiền: “Thử một chút một viên linh thạch, trừ vào khoản nợ!”
Một trăm nghìn linh thạch, trên sổ sách, không ở trong
tay nàng, tiêu rồi cũng không đau lòng như vậy.
Thẩm Tịch Chi dứt khoát đồng
ý: “Được.”
Giản Hoan đưa Truyền Tống
phù vào tay hắn.
Thẩm Tịch Chi cầm lá bùa
nho nhỏ kia, yên lặng một lúc.
Giản Hoan là phù tu vừa
khởi đầu, hăn nhiều nhất cũng chỉ truyền tống đến ngoài cửa.
Khoảng cách truyền tống
này, luôn cảm thấy nhận một viên linh thạch là không đáng.
Hơn nữa, nếu chỉ có thể
truyền tống đến ngoài cửa, có lẽ nàng sẽ hơi thất vọng.
Vì để cho một viên linh
thạch mà Giản Hoan bỏ ra giá trị hơn chút, cuối cùng Thẩm Tịch Chi dùng hết
linh lực cả người.
Ngoại trừ phẩm chất vốn
dĩ của Truyền Tống Phù, tu sĩ dùng nhiều linh lực, cũng có thể tăng thêm chút
khoảng cách.
Nói như vậy, có lẽ có thể
đến lưng chừng núi, coi như khoảng cách mà hai bên đều hài lòng.
Nghĩ như vậy, linh lực
trong cơ thể điều động, Thẩm Tịch Chi biến mất tại chỗ.
Tối nay, trong căn phòng
gỗ tối tăm và sáng sủa chập chờn, lúc Thẩm Tịch Chi biến mất, lại rơi vào bóng
tối lần nữa.
Giản Hoan chớp mắt, niềm
vui bộc lộ trong lời nói.
Truyền Tống Phù của nàng
thành rồi! Thành! Rồi!
Giản Hoan bước nhanh đến
cửa, mở cửa phòng ra, bước ra.
Trăng tròn treo cao bên
ngoài, qua mấy ngày nữa là mười lăm.
Ánh trăng chiếu xuống như
sương, làm xung quanh bị bao phủ bởi ánh sáng mờ ảo.
Giản Hoan nhón chân nhìn
xung quanh, muốn xem Thẩm Tịch Chi truyền tống đến chỗ nào.
Khoảng cách một trăm mét, lẽ ra nàng có thể nhìn thấy hắn.
Nhưng xung quanh, không
có người.
Lẽ nào, phù của nàng khá
mạnh, có thể truyền tống đến năm
trăm
mét?!
Giản Hoan có hơi kích động,
đứng tại chỗ mong chờ.
Đêm đã khuya, không phải
nàng rất muốn đi.
Gần đây đệ tử mới của
phái Ngọc Thanh học Ngự thú, thỉnh thoảng linh thú sẽ bỏ chạy. Lần trước Giản
Hoan về muộn, bị ngỗng đen lớn trốn ở một góc mổ, đau buốt.
Nhưng đợi một lúc lại một
lúc, trong cảnh đêm bên ngoài từ đầu đến cuối cũng không có ai trở về.
Sẽ không xảy ra chuyện gì
chứ.
Giản Hoan chạy ra ngoài.
Thẩm Tịch Chi không thích
tiếp xúc với người khác, bên ngoài căn phòng gỗ dựng trên sườn núi nhỏ, vừa xa
vừa nghiêng.
Giản Hoan chạy từ trên đỉnh
núi xuống núi, mãi đến khi chạy đến phạm vi năm trăm mét, vẫn không nhìn thấy một bóng
người.
Giản Hoan mở lòng bàn tay
ra, đặt lên miệng, lớn tiếng hét: “Thẩm―Tịch―Chi!”
Trả lời lại nàng chỉ có
tiếng vọng không ngừng truyền ra ngoài, và mấy tiếng chim cạp cạp cạp quạc quạc
quạc truyền về.
Giản Hoan đứng dưới chân
núi, ánh trăng kéo dài bóng dáng của nàng.
Nàng ngửa đầu, nhìn cảnh
đêm đầy sao lung linh, trong một lúc, vô cùng mờ mịt.