Giản Hoan mất mười ngày,
đem phái Ngọc Thanh lăn lộn quen thuộc.
Tác giả của "Sư muội
Giang Xảo Xảo" là người hiện đại, bối cảnh phái Ngọc Thanh rất giống với
mô hình của trường đại học hiện đại.
Đầu tiên, đệ tử phái Ngọc Thanh phải nộp học
phí, nộp tiền ăn ở, ăn cơm ở nhà ăn cũng phải tự mình tiêu tiền.
Tiếp theo, thời gian các đệ tử học tập đều là
bốn năm, bất quá năm đầu tiên là đệ tử ngoại môn, từ năm hai, năm ba nếu biểu
hiện tốt thì mới có thể vào nội môn.
Về phần đệ tử thân truyền,
chỉ cần ngươi lọt vào mắt mấy vị phong chủ, liền có thể trực tiếp vào thẳng nội
môn làm đệ tử hưởng đãi ngộ tốt.
Nhưng được phong chủ để mắt
tới cũng không phải dễ dàng, nên nhiều người chọn cách vào phái theo quy tắc từng
bước đi lên.
Đệ tử ngoại môn ở phái Ngọc
Thanh sau một năm học tập tu luyện, sẽ có bài khảo hạch quan trọng, vượt qua cửa
ải thuận lợi sẽ vào năm hai trở thành đệ tử nội môn. Không qua bài khảo hạch
thì có thể rời phái Ngọc Thanh tìm đường khác hoặc là nộp lại học phí, chấp nhận
ở lại ngoại môn một năm nữa cho đến khi thông qua khảo hạch mới thôi.
Sau khi trở thành đệ tử nội
môn, liền có thể miễn học phí chỗ ở, còn có thể học tập công pháp càng chuyên
sâu, Bởi vậy đa số mọi người đều mơ tưởng mình có thể trở thành đệ tử nội môn.
Lần khảo hạch này có rất
nhiều người bị rớt, Giản Hoan lại gặp được một nhóm sư huynh sư tỷ học lại.
Đại hội thu đồ đệ kéo dài
một tháng đã kết thúc hôm qua, hôm nay là ngày đầu tiên Giản Hoan chính thức tu
luyện ở phái Ngọc Thanh.
Nàng và Cung Phi Hồng đều
là Song linh căn, bị phân ở Song Linh Đường.
Giờ trưa, trên bàn ba người
của Đông Thiện Đường phái Ngọc Thanh, Giản Hoan đang vùi đầu ăn.
Thịt heo kho tàu, chân ngỗng
nấu, trứng xào cà chua linh ……
Từng đạo linh thực hương
vị đều đầy đủ, ở trong miệng Giản Hoan không kịp hấp thụ đã bị nàng nuốt vào
trong bụng, nàng bị đói lâu ngày nay đầy bụng nên thật thoải mái.
Cung Phi Hồng mời khách vẻ
mặt phức tạp nhìn nàng, nhịn không được khuyên nhủ: "Ngươi ăn chậm một
chút, ta gọi rất nhiều. ”
Giản Hoan nghe vậy, chỉ kịp
dơ tay làm dấu ‘ok’, tỏ vẻ chính mình nghe được.
Cung Phi Hồng làm theo dấu
‘ok’, nghi hoặc nói: “Đây là có ý gì?”
Giản Hoan nuốt đồ ăn
trong miệng xuống đáp: “Chính là ý nói được.”
Cung Phi Hồng vẻ mặt ngạc
nhiên a một tiếng.
Giản Hoan nói xong, đũa
duỗi ra một cái chính xác, gắp đùi gà bắt đầu gặm, gặm miệng đầy dầu, không hề
có hình tượng.
Nam nhân ngồi ở bên cạnh
Cung Phi Hồng nhìn nàng bằng ánh mắt khinh bỉ.
Hắn có đôi mắt dài nhỏ,
phía trên miệng có hai hàng ria mép, rõ ràng mới mười sáu tuổi, nhìn lại giống
như hai sáu tuổi.
Hồ Chí ba ngày trước ở thành
Lâm Tiên gặp Cung Phi Hồng, biết Cung Phi Hồng là nhi tử của gia chủ Cung gia,
liền một đường nịnh bợ.
Giang, Cung, Tạ, Lâm là thế
gia tu tiên hiển hách nhất Cửu Châu đại lục, Cung gia trăm năm trước xuất vị
lão tổ tông, hiện giờ là lão tổ Ngự Thú tông, hiện tại đang bế quan.
Hậu nhân Cung gia tu luyện
thiên phú cũng không tốt, nhưng có lão tổ ở đây, không ai dám khinh thường Cung
gia.
Hồ Chí không phải đệ tử của
Song Linh Đường, hắn ở Tứ Linh Đường.
Tứ linh căn thiên phú rất
kém cỏi, Hồ Chí đã từ bỏ con đường tu luyện này, liền nghĩ đến nịnh bợ cái quý
nhân, cho rằng chính mình từ nay về sau phú quý và vô lo. Chính vì vậy mà Cung
Phi Hồng thực sự là người thích hợp.
Hồ Chí nhìn về Cung Phi Hồng
trong lòng thầm suy tính, vì vậy hắn quyết định nói ra nghi hoặc trong lòng:
“Phi Hồng huynh, nghe nói kia Giang Xảo Xảo vào Đơn Linh Đường?”
Nghe đến đây, Cung Phi Hồng
vốn còn đang nghiên cứu thủ thế 'ok' trong nháy mắt tâm tình cũng không quá tốt,
có lệ ừ lên một tiếng.
Một bên kỳ thật đã ăn no,
nhưng cũng không biết bữa tiếp theo khi nào có thể ăn no, bởi vậy Giản Hoan còn
đang cố gắng nhét cũng ngẩng đầu lên.
Ánh mắt của nàng rơi vào
trên người Cung Phi Hồng và Hồ Chí.
Trong sách, Cung gia và
Giang gia đều là thế gia tu tiên, tổ tiên kết thù. Sau khi tiểu nhân Hồ Chí hiến
kế, Cung Phi Hồng tiến hành một loạt hành động hãm hại nữ chủ, cuối cùng rơi
vào kết quả chết không toàn thây.
Cũng là sau khi Cung Phi
Hồng chết, Giản Hoan từ Ma tộc đi tới phái Ngọc Thanh, tiếp nhận lại nguồn sức
mạnh, tiếp tục lại hãm hại nữ chủ.
Dựa theo tiến triển, kỳ
thật nàng và Cung Phi Hồng sẽ không có giao tiếp.
Nhưng bởi vì nàng xuyên
vào sách, trước tiên vào ba năm trước khi đi tới phái Ngọc Thanh trùng hợp thể
nào lại có giao tình với hắn ta.
Nghĩ đến Cung Phi Hồng
hôm nay mời nàng bữa ăn này nên Giản Hoan nàng sẽ cố gắng ngăn cản hắn ta tìm
đường chết cho mình.
Suy nghĩ một chút, cô ôm
bát đũa đứng dậy làm bộ rời đi.
"Phi Hồng huynh, ta
thật sự là có chút lo lắng cho ngươi." Hồ Chí rót cho Cung Phi Hồng một
chén linh ẩm, hạ thấp thanh âm không muốn để cho người bên ngoài nghe lén,
"Giang gia lão tổ mấy năm trước độ kiếp thất bại, thân đạo tiêu tán, Giang
gia vốn nên yên lặng, nhưng hiện tại xuất hiện Giang Xảo Xảo. Nàng là linh căn
biến dị hiếm có, sau này tiền đồ vô lượng. Nghe ta nói, Phi Hồng huynh, vì Cung
gia, ngươi nên sớm tính toán! ”
Cung Phi Hồng lộp bộp một
chút: “Hồ huynh, ngươi nói chi tiết, đây là ý gì? ”
Hồ Chí kề tai Cung Phi Hồng
nói nhỏ:“Hiện tại là lúc Giang Xảo Xảo yếu nhất, bây giờ mà không kéo nàng ta
xuống e rằng về sau có muốn cũng rất khó.”
Nói đến đây, Hồ Chí ý vị
thâm trường dừng lời, làm động tác cắt cổ.
Cung Phi Hồng lâm vào chần
chờ: "Cái này..."
Hồ Chí thấy Cung Phi Hồng
động tâm, vừa định tiếp tục lừa dối, nhưng nào ngờ, phía sau đột nhiên truyền đến
một thanh âm.
“Hồ huynh, ngươi đây thật
sự là làm bậy!”
Hồ Chí Và Cung Phi Hồng
hoảng sợ, đồng loạt quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Giản Hoan ôm chén canh miệng vẫn
còn ngậm lá cải. Cũng không biết đã nghe lén bao lâu rồi.
Hồ Chí giận dữ quát: “Ta
cùng Phi Hồng huynh nói chuyện, ngươi là ai mà dám nghe lén?!”
Giản Hoan nhún nhún vai tỏ
vẻ không liên quan nhưng Cung Phi Hồng ngoắc ngón tay ý bảo nàng tới gần.
Cung Phi Hồng hướng nàng
tới gần.
Giản Hoan thấp giọng nói:
“Phi Hồng huynh, ta cùng Hồ Lai huynh nghĩ không giống nhau. Ngươi gia lão tổ
không phải còn đang ở Ngự Thú tông tọa trấn sao? ”
Cung Phi Hồng gật gật đầu:
“Không sai. ”
Giản Hoan: “Tứ đại thế
gia các ngươi, liền ngươi Cung gia có lão tổ, ba nhà còn lại đều không có chứ?
”
Cung Phi Hồng lần nữa gật
đầu.
Lão tổ nhà hắn lá gan
tương đối nhỏ, vài chục năm mà vẫn không dám tiến sâu vào kỳ Phi Thăng. Mặt
khác ba nhà còn lại lá gan rất lớn, đều nối tiếp nhau tiến vào kỳ Phi Thăng tiến
càng sâu thì thất bại dẫn đến thân đạo tiêu tán.
Nàng nói: “Không được, hiện
tại ngươi là người tương lai đứng đầu Cung gia, ngươi gấp cái gì muốn gấp cũng
là hai nhà kia gấp. Giang Xảo Xảo thiên phú cao như thế, mặt khác hai nhà kia
so ra càng sợ Giang gia quá áp đảo bọn họ. Ngươi chỉ cần chuyên tâm tu luyện,
chuyện khác đều không cần phải xen vào. Nếu ngươi xen vào, Cung gia cùng Giang
gia sẽ khó tránh khỏi xung đột vô ích, mặt khác hai nhà kia không phải làm gì sẽ
là ngư ông đắc lợi. Không có ích lợi gì!”
Cung Phi Hồng bừng tỉnh đại
ngộ: “Ngươi nói đúng! Ta thiếu chút nữa là sai lầm rồi!”
Hắn ánh mắt quét về phía
Hồ Chí.
Hồ Chí thấy vậy, biết đại
thế đã mất, vội thay đổi giọng điệu: “Giản Hoan sư muội nói đúng, là ta suy xét
không chu toàn, mong rằng Phi Hồng huynh không trách.”
Cung Phi Hồng thật cũng
không thực sự để ý: “Ngươi cũng là suy nghĩ vì ta cả.”
Hắn cùng Hồ Chí rất hợp
nhau, qua ba ngày tiếp xúc hắn cũng có phần thiện cảm với Hồ Chí, nhưng cũng
không đến mức quá thân thiết như vậy.
Hồ Chí nhìn về phía Giản
Hoan, trong mắt đều là hận ý: “Giản Hoan sư muội thật thông minh sáng suốt, sau
này ta còn cần phải thỉnh giáo muội nhiều hơn mới được.”
Giản Hoan xua xua tay: “Hồ
Lai huynh khách sáo quá.”
Hồ Chí tức giận đến nỗi
ria mép giật giật: “…Ta không phải tên Hồ Lai!”
Giản Hoan ôm chén trở lại
vị trí lúc trước, câu lệ nói: “ Ừm tốt.”
Cung Phi Hồng trong lòng
đều là mười phần cảm kích: “Giản Hoan sư muội, đa tạ ý tốt của ngươi.”
“Cảm tạ thì ta không cần,
nhưng mà chỗ đồ ăn này nhiều quá ăn không hết ——” Giản Hoan chỉ chỉ đống linh
thực trên bàn còn dư, nói “Có thể gói lại đưa cho ta được không?”
Cung Phi Hồng: “…”
Ngoài thiện đường, Giản
Hoan cùng Cung Phi Hồng vẫy tay từ biệt, mang theo một túi linh thực chạy tới
hướng Luyện Khí Đường.
Thông qua mười ngày ở tại
đây, Giản Hoan cũng có thêm vài phần hiểu biết thêm về con người của Thẩm Tịch
Chi.
Sở dĩ hắn bần cùng như thế,
là bởi vì hắn có một vị sư phụ không đáng tin cậy cũng chính là Đình Kiếm Phong
phong chủ Cốc Sơn.
Người ngày thích uống rượu,
thích đánh nhau, và vô số lần thiếu nợ người ta. Bởi vậy lâu lâu lại có người tới
phái Ngọc Thanh đòi tiền từ hắn.
Vị này tự thấy mình không
làm được việc gì ra hồn cả, nhưng lại rất thương yêu đệ tử đã để lại ngự không
kiếm pháp cho đệ tử thân truyền của mình để phòng khi nào có người đến tìm để
đòi nợ còn có thể dùng để chạy thoát thân.
Năm đó nếu không phải Cốc
Sơn ra tay cứu giúp, Thẩm Tịch Chi sớm cùng cha mẹ hắn chết ở trong tay ác yêu,
vì báo ân Thẩm Tịch Chi không thể không giúp đỡ trả nợ.
Thẩm Tịch Chi hiện giờ
đang thu gom linh thạch ở Luyện Khí Đường. Thẩm Hoan ngó cái đầu vào cửa nhìn hắn
đang dọn một đống linh thạch vẫy vẫy tay gọi hắn: “Thẩm Tịch Chi!”
Thẩm Tịch Chi nhíu mày
nhìn nàng, đưa linh thiếc mà sư đệ yêu cầu cho họ , rồi gọi Giản Hoan đi lại:
“Có việc gì?”
Giản Hoan đem linh thực
trên tay đưa cho hắn.
Thẩm Tịch Chi: “Ta không
cần, ngươi ăn đi.”
Giản Hoan: “Ta ăn qua rồi,
đây là phần dư lại.”
Thẩm Tịch Chi cũng chỉ là
lặp lại: “Ta không cần.”
Giản Hoan bị tức giận đến
cái trán nhảy dựng nhảy dựng.
Thẩm Tịch Chi chính là cái
dạng đức hạnh này, tình nguyện đói chết mệt chết cũng tuyệt không tiếp nhận ý tốt
của người khác.
Nàng cảm thấy hắn vì báo
đáp sư phụ quá nhiều nên đơn giản hắn không muốn thiếu nợ thêm ai nữa.
Nghe nói năm đó không ít
người ở phái Ngọc Thanh có ý muốn giúp Thẩm Tịch Chi, nhưng đều bị hắn từ chối,
đến tận bây giờ không ít người vẫn xa cách với hắn.
Nói thật nếu không phải
trong mười ngày này hắn mỗi ngày bị nàng bắt hạ thanh khiết thuật, còn miễn phí
đem Tích Cốc Đan nàng mua chia thành sáu phần, thì nàng cũng không muốn gói phần
dư cho hắn.
Giản Hoan cố đè nén cơn tức
trong lòng , hỏi lại hắn: “Nếu đây là đồ mới, ngươi nghĩ ta sẽ đưa cho ngươi?”
Đến nàng còn ăn không đủ
no thì lấy đâu ra cho hắn?
Linh thực so với đồ ăn
bình thường thật sự rất dễ hỏng, chỉ có thể để trong túi trữ vật được Tích Cốc
Đan chế tạo thành mới có thể để lâu.
Thẩm Tịch Chi trầm mặc.
Như thế.
Đương nhiên, Giản Hoan
cũng không có khả năng tặng không cho hắn: “ Đống linh thực này mua ở ngoài đó
cũng phải trả hai mươi, ba mươi linh thạch, nhưng dù sao cũng là dư lại, bán
cho ngươi năm linh thạch đấy, ngươi ghi sổ đi.”
Thẩm Tịch Chi yên lặng
suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng cũng không từ chối.
Giản Hoan đưa đồ xong liền
chạy đi, đến buổi tối khi về nhà gỗ nhỏ thì thấy Thẩm Tịch Chi đã ở trong nhà rồi.
Nàng chạy về mồ hôi đầy đầu,
vừa thấy hắn ở đó liền kêu: “Thẩm Tịch Chi, mau, cho ta một cái thanh khiết thuật!”
Thẩm Tịch Chi khom lưng đứng
trước giường, không biết đang vội chuyện gì đến đầu cũng không ngẩng lên, tay
phải đưa lên kết ấn liền có một thanh khiết thuật liền bay đến người Giản Hoan.
Nháy mắt cảm giác khó chịu
trong người nàng biến mất, trên người đã khôi phục lại cảm giác thoải mái như
thường ngày, nàng cảm thán một câu rồi nhảy phanh lên giường. Cú đáp giường mạnh
đến mỗi khiến cho nó cũng không chịu nổi phải kêu lên tiếng cọt kẹt như muốn sập
hỏng.
Thẩm Tịch Chi giọng điệu
như bình thường: “Giường hỏng rồi đền ba mươi linh thạch, không thể ghi sổ.”
Giản Hoan: “…Đã biết.”
Nàng thuận thế nằm ở trên
giường của hắn, tò mò thò người lại gần: “Ngươi đang làm gì?”
Mười ngón tay thon dài của
Thẩm Tịch Chi linh hoạt nhanh nhẹn kết ấn. Thấy nàng như vậy hắn cũng không trả
lời.
Chờ đến khi hắn kết ấn
xong, thu tay lại mới chỉ vào sổ sách nói: “Ngươi nhìn xem.”
Hắn tránh ra sau, Giản
Hoan mới nhìn thấy tất cả.
Một dây thừng kéo liền
trên giá đầu giường, một dây khác treo sách do phái Ngọc Thanh phát mỗi đệ tử có
năm cuốn, nàng cũng có.
Giản Hoan mở ra nhìn, chỉ
thấy phía trên viết mấy nghị tự nghiêm hành sát ý.
Mười vạn giảm một (nửa
viên Tích Cốc Đan) giảm hai (phí ở mười ngày) thêm năm (linh thực) giảm một
(sách một nửa).
Hôm nay còn lại: Mười vạn
lẻ một viên linh thạch.
Giản Hoan: “…”