Dưới gốc cây bạch quả, Giản
Hoan đứng đối diện Thẩm Tịch Chi.
Mọi người vươn cổ nhìn
sang, màu xanh dày đặc của mùa hè nóng nực bao trùm lấy hai người họ, áo bào trắng
trong cảnh sắc mênh mông vô bờ, như là hai chấm đỏ trong trời băng đất tuyết,
tươi đẹp lại rực rỡ.
Người của phái Ngọc Thanh
ngồi ở trên ghế đều nghiêm mặt, vừa nghiêm túc kiểm tra linh căn cho đệ tử mới,
vừa nhỏ giọng bàn tán.
“Vừa nãy các người có
nghe thấy không! Vậy mà Thẩm sư huynh lại có vị hôn thê!”
“Ta thật sự kinh ngạc,
không phải lúc sáu tuổi Thẩm sư huynh đã được Cố phong chủ đưa về phái Ngọc
Thanh nhận làm đệ tử thân truyền sao? Người nhà Thẩm sư huynh cũng đã chết
trong cuộc bạo loạn của ác yêu, tại sao vẫn có thể có vị hôn thê tìm đến tận cửa?”
“Chắc chắn là do phụ mẫu
đính ước từ bé.”
“Đáng tiếc, cô nương kia
cũng vô cùng xinh đẹp, nhưng chắc chắn Thẩm sư huynh sẽ từ chối.”
“…”
Còn ở nơi cách xa đám người.
Thẩm Tịch Chi cụp mắt, đọc
từng chữ từng câu trong tờ hôn thú, lông mi dày rậm che mất một mảng.
Giản Hoan ngẩng đầu, vô
cùng mong đợi nhìn về phía hắn.
Một lúc sau, Thẩm Tịch
Chi gấp tờ hôn thú lại theo nếp gấp cũ, nhìn về phía Giản Hoan: “Ông của ngươi
đâu?”
Lúc hai nhà đính hôn, hắn
mới ba tuổi, không nhớ được rất nhiều chuyện, bao gồm cả hôn sự này.
Nhưng nghe Giản Hoan nói,
vị gia gia cho hắn kẹo ăn từ trong kí ức sâu thẳm, lại từ từ hiện ra.
Giản Hoan dùng giày dẫm
hòn đá dưới chân: “Ông nội đã mất từ ba tháng trước rồi.”
Thẩm Tịch Chi mím môi dưới,
ánh mắt chuyển từ trên người nàng đến người xếp hàng dài bên ngoài.
Do hắn rời khỏi, hàng ngũ
kia rất lâu đã không có tiếng động.
Hắn thu ánh mắt lại, cố
nén cơn buồn bực trong lòng xuống, nói thẳng: “Giản cô nương, đối với hôn sự
này, ta một lòng hướng đạo, sợ là bất lực.”
Giản Hoan hơi nín thở:
“Cho nên?”
Thẩm Tịch Chi: “Ngươi muốn
ta làm thế nào, mới có thể đồng ý hủy bỏ hôn sự này?”
A, Rất thẳng thắn.
Nếu đối phương đã không
vòng vo, vậy nàng cũng đi thẳng vào vấn đề.
“Mười vạn linh thạch.” Giản
Hoan giơ mười ngón tay ra: “Chỉ cần ngươi bỏ ra mười vạn linh thạch, hôn sự của
chúng ta sẽ được hủy bỏ, thế nào?”
“…”
Vẻ mặt của Thẩm Tịch Chi
lạnh đi rõ ràng, đôi đồng tử màu nâu ánh lên tia âm u, nhìn chằm chằm Giản Hoan
không chớp mắt.
Giản Hoan bị nhìn đến có
hơi rụt rè.
Làm sao? Mức giá không
thích hợp sao?
Nhưng mức giá này, là hắn
tự đề ra trong sách mà, nàng cũng không tăng giá.
Thẩm Tịch Chi nhắm mắt:
“Giản cô nương không có chuyện gì khác muốn ta làm sao?”
Giản Hoan nghĩ ngợi, lắc
đầu: “Không có.”
Bây giờ vấn đề khó khăn
nhất của nàng chính là thiếu tiền, chỉ cần có tiền tất cả mọi thứ đều giải quyết
được.
Thẩm Tịch Chi xác nhận
nói: “Giản cô nương chỉ có thể chấp nhận điều kiện này.”
Giản Hoan không do dự:
“Đúng.”
Nghe vậy, Thẩm Tịch Chi
rũ mắt không mở miệng.
Giản Hoan cũng không làm
phiền hắn, mười vạn linh thạch không phải con số nhỏ, người ta cũng cần cân nhắc
chút.
Nàng vô cùng buồn chán
nhìn ngang nhìn dọc, vẫn có lòng thảnh thơi cúi người nhặt lá bạch quả màu
xanh.
Một lúc sau, Thẩm Tịch
Chi hơi khép mắt lại, rồi lại mở ra, giống như đã đưa ra quyết định, giọng nói
cứng nhắc: “Vậy thì không hủy.”
Động tác của Giản Hoan dừng
lại, lá bạch quả trên đầu ngón tay nàng trượt xuống từ khe bàn tay, lượn vòng
trong không trung, sau đó run rẩy rơi xuống đất lần nữa.
Nàng giống như không tìm
thấy giọng nói của mình: “Ngươi, ngươi vừa nói cái gì??”
Thẩm Tịch Chi nhìn nàng:
“Không hủy hôn nữa, Giản cô nương muốn thành hôn lúc nào cũng được, chỉ cần nói
trước với ta một tiếng.”
Hắn cáo biệt: “Ta vẫn có
chuyện, đi đây.”
Mí mắt Giản Hoan giật giật,
vội vàng ngăn hắn lại: “Này, ngươi đợi chút—”
Bây giờ nàng vô cùng kinh
ngạc, không thể tưởng tượng nổi.
Thứ gì vậy, không phải
trong sách hắn thà chết cũng muốn hủy hôn sao!
Rốt cuộc là vấn đề nằm ở
đâu.
Suy nghĩ của Giản Hoan
bay nhanh.
Đúng rồi, bây giờ Giang Xảo
Xảo còn chưa vào phái Ngọc Thanh, nàng ấy nhập môn vào ngày cuối cùng.
Như vậy bây giờ, Thẩm Tịch
Chi vẫn chưa quen biết nữ chính, nguyện vọng hủy hôn của hắn không mạnh như vậy,
dĩ nhiên sẽ không bỏ ra mười vạn linh thạch.
Giản Hoan nhắm mắt, cam
chịu nói: “Vậy ngươi cảm thấy bao nhiêu linh thạch mới thích hợp?”
Mười vạn linh thạch không
được thì chín vạn cũng ổn, tám vạn không tệ, bảy vạn cũng gọi là có lãi, sáu vạn
có thể miễn cưỡng, năm vạn thì…
Năm vạn là giá cuối cùng,
tuyệt đối không thể thấp hơn năm vạn!
Thẩm Tịch Chi liếc nhìn
nàng, lấy ra một cái hầu bao từ trong ngực.
Đôi mắt Giản Hoan thấy thế
thì sáng lên, nhìn hắn không chớp mắt.
Nàng biết cái này!
Trong tiểu thuyết tu tiên
trong tay nhân vật chính có túi giới tử, có thể chứa vạn vật.
Có lẽ linh thạch của Thẩm
Tịch Chi đều để trong đó, nghĩ đến đây, nàng có hơi kích động.
Nhưng một lúc sau, Giản
Hoan thấy Thẩm Tịch Chi lấy ra ba viên linh thạch lẻ loi trong lòng bàn tay,
rơi vào im lặng rất lâu.
Vẻ mặt hắn lạnh nhạt nói:
“Ta chỉ có nhiêu đây.”
Hai mắt Giản Hoan trừng
lên, không thể tin được: “…Ngươi lớn như vậy mà một cái túi giới tử chỉ để ba
viên linh thạch?”
Thẩm Tịch Chi nhìn nàng bằng
ánh mắt rất khó hiểu: “Đây không phải túi giới tử.”
“…”
Nghĩ đến gì đó, Giản Hoan
ỉu xìu hỏi: “Nên nó chỉ là một cái hà bao bình thường?”
Thẩm Tịch Chi: “Ừm.”
Giản Hoan: “…”
“Sư
muội Giang Xảo Xảo” dùng
bút pháp trình bày theo trật tự ngược, bắt đầu kể về chuyện của ba năm sau.
Mở đầu tiểu thuyết, chính
là quá trình Giang Xảo Xảo từ từ thất vọng thẩm chí mất hết ý chí với Thẩm Tịch
Chi, chỉ là không viết ba năm trước Thẩm Tịch Chi nghèo bao nhiêu, đến mức Giản
Hoan có phán đoán sai.
Thẩm Tịch Chi: “Ba viên
linh thạch…”
Giản Hoan biết hắn muốn
nói cái gì, lập tức ngắt lời hắn: “Không có cửa đâu.”
Thẩm Tịch Chi: “Ồ.”
Giản Hoan hít sâu một
hơi, tâm trạng bình tĩnh lại.
Nàng là ai, nàng chính là
Giản Hoan, tuy rằng không dễ gì mới phấn đấu được một căn nhà lại đột nhiên
xuyên qua, quay về trước giải phóng chuyện này cũng chịu đựng được, bây giờ
tính là gì.
Dù thế nào Thẩm Tịch Chi
cũng coi như người có triển vọng, bây giờ mười vạn linh thạch hắn cũng không
có, sau này có thể lấy ra mà.
Coi như dời ngày đổi tờ
vé số vậy.
Giản Hoan giơ ba ngón tay
về phía chàng: “Ta cho ngươi thời gian ba năm, trong ba năm nếu huynh có thể
góp đủ mười vạn linh thạch, vậy có thể hủy hôn bất cứ lúc nào.”
Thẩm Tịch Chi ừm một tiếng,
không quan tâm nói:“Vậy ta về đây.”
Hăn không có ý kiến gì với
chuyện thành hôn, nhưng mười vạn linh thạch, quỷ mới biết bao giờ hắn mới có thể
lấy ra.
Vậy tùy ý đi, nàng nói thế
nào thì là thế đó.
Giản Hoan ngăn hắn lại lần
nữa, dò hỏi: “Có lẽ ngươi ở Đình Kiếm Phong đi?”
Trong sách có viết, Thẩm
Tịch Chi là đệ tử thân truyền của phong chủ Đình Kiếm Phong.
Vừa mới biết được từ
trong miệng Cung Phi Hồng, đệ tử nội môn và đệ tử thân truyền thì không cần phí
ở.
Thẩm Tịch Chi im lặng
nhìn nàng: “Ngươi lại khá biết về ta.”
Giản Hoan tùy ý nói: “Ở
thành Lâm Tiên, ta đã hỏi thăm chuyện của ngươi.”
Thẩm Tịch Chi: “Vậy sao.”
Giản Hoan lại vòng về:
“Vì vậy ngươi ở Đình Kiếm Phong, đúng chứ?”
Thẩm Tịch Chi: “Sai, ta
không ở Đình Kiếm Phong.”
Giản Hoan kinh ngạc: “Vậy
ngươi ở đâu?”
Rõ ràng Thẩm Tịch Chi
không muốn trả lời: “…Ngươi có chuyện gì?”
Giản Hoan: “Không có gì,
chỉ là ta không có chỗ ở, ta có thể ở chỗ đó của người không?”
Thẩm Tịch Chi lặng im rất
lâu, hành liếc nhìn bọc hành lý sau lưng nàng, nghĩ đến ơn cứu mạng của nhà họ
Giản, cam chịu số phận gật đầu, nhớ đến gì đó, lại nói: “Năm ngày một viên linh
thạch, trừ trong mười vạn.”
Khóe miệng Giản Hoan giật
giật: “…Được.”
Sau khi hai người đạt được
thỏa thuận mỗi người một ngả.
Giản Hoan quay lại lần nữa,
tìm Cung Phi Hồng, tươi cười: “Phi Hồng huynh, ngươi vừa nói chuyện cho vay tiền,
còn tính không?”
Cuối cùng, Giản Hoan viết
một tờ giấy nợ cho Cung Phi Hồng, mượn ba nghìn một trăm linh thạch.
Cung Phi Hồng vừa cất giấy
nợ, vừa hỏi: “Ngươi thật sự không muốn mượn nhiều hơn?”
Giản Hoan lắc đầu:
“Không.”
Cung Phi Hồng thở dài, tiếc
thật.
Cung gia có tiền, mấy người
vay tiền nhà bọn họ không phải một nghìn thì cũng tám trăm.
Có những người muốn mượn
nhiều, có những người có thể mượn ít thì mượn ít.
Phụ mẫu nói rồi, sau khi
gặp được một loại người có thể cho vay mượn nhiều hơn, chín phần sau này có thể
có tiền đồ, để đối phương nợ nhà họ Cung càng nhiều ân tình, sau này qua lại,
có thể giữ cho nhà họ Cung hưng thịnh không suy yếu.
Cung Phi Hồng tò mò hỏi:
“Vậy ngươi ở đâu?”
Giản Hoan chỉ về phía Thẩm
Tịch Chi đang bình tĩnh bảo người đặt tay lên linh thạch kiểm tra bên cạnh: “Hắn.”
Phòng mười người kém nhất
trong phái Ngọc Thanh cũng cần năm trăm linh thạch một năm, vậy dĩ nhiên chỗ Thẩm
Tịch Chi năm ngày một viên linh thạch càng có lợi hơn.
Cung Phi Hồng nhìn Thẩm Tịch
Chi, vẻ mặt có chút lúng túng.
Cũng vừa mới biết, vậy mà
Giản Hoan lại có vị hôn phu, còn là sư huynh tương lai của y.
Vậy có lẽ Giản Hoan có
tình cảm với y, là y hiểu nhầm.
Cung Phi Hồng có hơi xấu
hổ, chưa nói được mấy câu, đã vội vàng đi theo các sư huynh khác vào cửa núi.
Để Giản Hoan ở lại đợi Thẩm
Tịch Chi.
Kết quả vừa đợi, đã đợi rất
lâu.
Hàng ngũ trước mặt Thẩm Tịch
Chi là dài nhất, người khác đã kết thúc từ lâu, hắn vẫn còn một nửa người chưa
làm xong.
Vừa nãy nói chuyện hôn sự
dưới gốc cây, nàng có thể cảm nhận được rõ ràng Thẩm Tịch Chi không kiên nhẫn,
luôn muốn rời đi.
Nhưng lúc này, đâu sợ nhiều
người như vậy, Thẩm Tịch Chi cũng rất kiên nhẫn.
Mà sau tất cả, lúc Giản
Hoan nhìn thấy Thẩm Tịch Chi nhận công, mới bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Nữ tu bạch y là Bạch
Nghênh đệ tử thân truyền của chưởng môn, đại hội nhận đồ đệ lần này do một tay
nàng ấy đảm nhiệm.
Thẩm Tịnh Chi nói: “Hôm
nay ta kiểm tra cho ba trăm người.”
Bạch Nghênh lấy ba mươi
viên linh thạch từ trong túi giới tử ra cho Thẩm Tịch Chi: “Hôm nay sư huynh vất
vả rồi.”
Thẩm Tịch Chi: “Không cần
khách sáo.”
Hắn cất linh thạch đi, mới
đưa Giản Hoan đã ngủ được một giấc về.
Giản Hoan đi theo phía
sau Thẩm Tịch Chi, đi một bước quay đầu ba lần.
Chỉ thấy phía sau, sư tỷ
Bạch Nghênh vèo một cái, đã phi kiếm rời khỏi đó.
Nàng chạy vội mấy bước,
đuổi theo người tay dài chân dài bước đi lớn: “Chúng ta phải đi qua sao?”
Thẩm Tịch Chi thản nhiên
hỏi lại: “Nếu không?”
Giản Hoan: “Vậy sư tỷ kia
bay đi rồi, chúng ta không thể cũng bay sao?”
Thẩm Tịch Chi: “Ta không
biết ngự kiếm.”
Giản Hoan: “Vậy tại sao
nàng lại gọi ngươi là sư huynh, còn rất kính trọng ngươi?”
Bước chân Thẩm Tịch Chi
càng nhanh hơn: “Bởi vì ta nhập môn sớm hơn muội ấy.”
Giản Hoan tò mò vừa đuổi
theo vừa hỏi: “Vậy vị sư tỷ kia là cảnh giới gì?
Trên gương mặt của Thẩm Tịch
Chi đẽ hiện ra vẻ không kiên nhẫn: “Kim Đan.”
Giản Hoan: “Vậy ngươi?”
Thẩm Tịch Chi: “Luyện
Khí.”
Trong sách, Thẩm Tịch Chi
là người khó tu luyện ngũ linh căn nhất.
Ngũ linh căn một đường từ
Luyện Khí kỳ đến Kim Đan kỳ gặp nhiều khó khăn, chín phần các tu sĩ ngũ linh
căn cả đời đều dừng lại tại Luyện Khí kỳ.
Nhưng ngũ linh căn chỉ cần
đạt đến Kim Đan, từ đó trở đi sẽ là một đường suôn sẻ, có tiếng khổ trước ngọt
sau.
Mở đầu trong sách, Thẩm Tịch
Chi đã là tu sĩ Kim Đan kỳ, thường xuyên vượt cấp đánh quái, là nhân tài kiệt
xuất thế hệ trẻ của phái Ngọc Thanh.
Không nghĩ đến, hắn của
ba năm trước, vẫn là một người Luyện Khí nhỏ, ngay cả ngự kiếm cũng không biết.
Phần để trống trong tiểu
thuyết, bây giờ xem ra đều là hố.
Lúc hai người đến chỗ ở của
Thẩm Tịch Chi thì đã rất muộn
Một ngày nay, hình ảnh của
Thẩm Tịch Chi ở trong lòng Giản Hoan đã thay đổi hoàn toàn.
Từ nhân vật phản diện có
tiền rất biết đánh, biến thành tu sĩ nghèo vẫn đang ở thời kỳ phế vật.
Vì vậy lúc nhìn thấy căn
phòng gỗ đơn sơ, trong lòng Giản Hoan đã coi như không có gì.
Căn phòng gỗ của Thẩm Tịch
Chi là phòng đơn, bên trong chỉ có một cái giường.
Nhưng Giản Hoan “bỏ tiền”,
vì vậy giường thuộc về nàng, Thẩm Tịch Chi ngủ dưới đất.
Đêm đã tối đen, Giản Hoan
mệt cả một ngày, nhưng nàng nằm trên giường lại không cách nào ngủ nổi.
Cô rất đói, dạ dày trống
rỗng, không có một chút trọng lượng. Nếu như lấy dạ dày ra, ném ra ngoài cửa sổ,
cũng có thể dễ dàng bị gió thổi đi.
Giản Hoan nhịn một lúc
lâu, không nhịn nổi nữa.
Nàng nằm sấp xuống, tìm nửa
người trên, duỗi tay đẩy người ngủ dưới đất: “Này, Thẩm Tịch Chi.”
Trong bóng tối, giọng nói
của Thẩm Tịch Chi truyền đến, lộ ra mấy phần không kiên nhẫn: “Nói.”
Giản Hoan: “Chỗ này của
ngươi có ăn không?”
Thẩm Tịch Chi im lặng
không nói.
Giản Hoan cặm cụi đẩy hắn:
“Ta đói quá không ngủ được, ngươi có thể nghĩ cách không? Ngươi quen thuộc với
nơi này, xung quanh có cây ăn quả không?”
Hái trái cây lót dạ cũng
tốt.
Thẩm Tịch Chi nghiêng người,
linh hoạt tránh khỏi tay Giản Hoan, ngồi dậy: “Đây là khu vực của phái Ngọc
Thanh.”
Giản Hoan không hiểu: “Ta
biết mà?”
“Trong khu vực của phái
Ngọc Thanh tất cả các cây đều ghi giá niêm yết, ngươi hái không lâu sau sư
huynh sư tỷ sẽ đến tìm ngươi lấy tiền.”
Giản Hoan: “…!”
Tại sao phái Ngọc Thanh lại
keo kiệt như vậy.
Trong một thời gian,
trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Hai người đều im lặng.
Giản Hoan hơi thở dài, định
để bụng đói qua một đêm.
Đang muốn nằm xuống, ngọn
nến trong phòng bỗng nhiên được thắp sáng.
Dưới ánh nến mờ ảo, Thẩm
Tịch Chi hơi cúi đầu, vẻ mặt khó phân biệt.
Hắn dừng lại một lúc, có
hơi miễn cưỡng lấy một bình ngọc từ trong ngực ra.
Hắn mở nắp gỗ trên bình
ngọc ra, đổ một lúc lâu, đổ ra một viên Tích Cốc Đan màu xanh lá.
Đây là Tích Cốc Đan rẻ nhất,
hai viên linh thạch một bình.
Thẩm Tịch Chi duỗi tay, lấy
linh khí làm kiếm, chia viên Tích Cốc Đan thành hai.
Hắn ném một nửa còn lại
cho Giản Hoan: “Một viên linh thạch.”
Giản Hoan không kìm được
niềm vui, làm động tác tay ‘ok’: “Không vấn đề gì, cảm ơn ngươi.”
Nàng vừa định bỏ Tích Cốc
Đan vào trong miệng, mắt nhìn thấy Thẩm Tịch Chi lại chém nửa viên Tích Cốc Đan
còn lại kia thành ba phần.
Hắn cẩn thận bỏ hai phần
khác vào trong bình ngọc, tự ăn một viên nhỏ.
Giản Hoan: “…”
Giản Hoan gọi hắn: “Thẩm
Tịch Chi.”
Vẻ mặt Thẩm Tịch Chi
không vui: “Lại làm sao?”
Giản Hoan ném Tích Cốc
Đan cho hắn: “Làm phiền ngươi, giúp ta chia thành ba phần, cảm ơn.”
Nàng cũng muốn để lại cho
ngày mai.
Thẩm Tịch Chi: “…”