"Nhị cô, cô nói con hiện tại nên làm cái gì bây giờ?” Trương Song Bình cảm thấy mình rốt cuộc đã tìm được tổ chức rồi. 
 

Trương Xuân Đào đem mũ trên đầu lấy xuống ném qua một bên, còn chưa tới mùa đông mà đội mũ, đầu bị nóng hoảng. 

“Như vậy đi, con tìm cách gặp ba mẹ Đặng Chí Minh, nói chuyện con và Đặng Chí Minh là đối tượng.” Trương Xuân Đào lại bĩu môi cười một chút, “Cô sẽ mang chuyện Cố Nhất Mẫn về sau không thể sinh được con trai truyền ra, cô cũng không tin Đặng gia còn đồng ý việc hôn nhân này.”

Cả người Trương Song Bình đều nhẹ nhàng, Cát Phượng Liên giữ chặt tay Trương Xuân Đào nói: “Tôi còn có một sấp vải dệt, ngày mai tôi sẽ đem cho cô may một bộ quần áo.”

Cô em chồng này thích chiếm tiện nghi, bà ấy rất rõ ràng. Bất quá lần này đã giúp đại ân, cho miếng vải tuy rằng đau lòng, nhưng so sánh với việc hôn nhân của con gái, không tính là cái gì. 

Cố Tư Tình không biết Trương Xuân Đào có mưu đồ bí mật gì, nếu như biết khẳng định sẽ vỗ tay nhiệt liệt hoan nghênh. Đặng Chí Minh là người giả dối như vậy, ai yêu thì lấy đi. 

Nàng hiện tại đang suy nghĩ, ngày mai sẽ làm sao trốn đi lên trấn trên để theo dõi Đặng Chí Minh, Nàng cầm một trái bắp, vừa lột vỏ vừa vu vơ hỏi Cố Kiến Quốc, “Ba, ngày mai chúng ta làm việc gì?

Cố Kiến Quốc cho rằng tiểu khuê nữ nghĩ hỗ trợ làm việc đâu, liền cười nói: “Ngày mai đi cắt cây bắp, này việc ngươi làm không được, ở nhà làm bài tập đi.”

Chặt cây bắp là trước hết phải dùng lưỡi hái cắt xuống, sau đó mới dùng cuốc xới. Việc này hẳn là ba mẹ, chị cả, chị hai đều phải đi ra ruộng làm, Tam Tĩnh khẳng định cũng đi theo xuống ruộng chơi. Đến lúc đó, trong nhà chỉ còn lại nàng, tuyệt đối có cơ hội trốn để đi lên trấn trên.  

Nghĩ đến đây, nàng nhếch miệng cười, bị Cố Nhị Tuệ ngày bên cạnh nhìn thấy, nàng cảm thấy nha đầu này đang bí mật mưu đồ chuyện gì. 

Buổi tối nàng túm Cố Tư Tình đến ổ chăn của mình, dùng âm lượng chỉ có hai người có thể nghe được hỏi nàng: "Tiểu tứ, em có phải đang tính toán mưu mô chuyện gì? Nói cho chị, không chừng chị có thể giúp em.”

Cố Tư Tình bị nàng ôm vào trong ngực , đôi cup C kia đang gắt gao dán vào nàng, mềm như bông. Cố Tư Tình lại thở dài nhớ đến cup B của chính mình kiếp trước.

“Em còn có thể có chuyện gì? Chính là,...” Cố Tư Tình cảm thấy trước tiên cũng có thể để lộ chút tin tức, chị hai thông minh, nói không chừng còn cho ý kiến hay? Liền nói tiếp: “Em cảm thấy Đặng Chí Minh không phải người tốt, chị nhìn xem hắn cùng Trương Song Bình mắt đi mày lại, nói không chừng bên trong còn có chuyện gì a.”

“Em cũng vì chuyện này mà không cho hắn được yên a?" Cố Nhị Tuệ hỏi. 

Cố Tư Tình hừ một tiếng, “Dù sao em cảm thấy Đặng Chí Minh không phải là người tốt, hơn nữa Chị Cả gả cho hắn cũng sẽ không yên ổn. Chị nghĩ đi, hắn đi làm ở sở lương thực, chuyện dưới đất chưa bao giờ làm. Về sau Chị cả cùng hắn kết hôn, những việc đó ai làm? Còn không phải chị Cả gánh hết.”

Cố Nhị Tuệ trầm mặc trong chốc lát, chụp đầu của nàng nói một chút: “Con nít con nôi quản chuyện này nhiều làm gì, nhiệm vụ của em là phải chuyên tâm học tập để thi đại học.” Cả nhà bọn họ đều nghẹn một hơi, cố gắng làm trong nhà có một sinh viên. 

Cố Tư Tình không nghĩ tới chính mình bị “Vứt bỏ” như vậy, hừ một tiếng lại chui vào ổ chăn của chị cả. Chẳng qua nàng biết chị hai khẳng định nghe lọt được lời nói của nàng. 

Cố Nhị Tuệ xác thật nghe lọt lời nói của Cố Tư Tình, kỳ thật ngay từ đầu nàng đã thấy Đặng Chí Minh không xứng. Bên ngoài nhìn Đặng Chí Minh là một đối tượng không tồi, hơn nữa chị cả nếu như gả cho hắn cũng xem như là gả cao. Nhưng gả cao có thể có hạnh phúc hay không? 

Kia đều là vì mặt mũi, kết hôn chính là cùng nhau sinh hoạt, quản làm gì những người ngoài nghĩ cái gì?

Đặng Chí Minh có công tác, mỗi ngày đi làm đều ăn mặc sạch sẽ, vậy ai sẽ là người làm việc nặng việc bẩn? Còn không phải là vợ hắn làm. Nàng nói, gả cho Đặng Chí Minh, còn không bằng gả cho người thành thành thật thật, tựa như ba nàng vậy. Biết thương vợ, còn có khả năng.

Nhà bọn họ làm nông, tuy rằng có nàng cùng chị cả còn có mẹ đều giúp đỡ làm, nhưng ba nàng luôn làm việc nặng nhất, không cho các nàng chạm vào. Hơn nữa, chỉ cần kiên định chịu làm, nam nhân trồng trọt, nhất định không thua Đặng Chí Minh. 

Chỉ là, nàng là em gái cũng không tiện nói đến hôn sự của chị cả. 

Một đêm này, Cố Nhị Tuệ ngủ không ngon, vẫn luôn suy nghĩ đến hôn sự của Cố Nhất Mẫn. Ngày hôm sau thời điểm đang làm việc trên ruộng, nàng liền đi đến bên người Vương Nguyệt Cúc nói: “Con vừa rồi thấy đối tượng của Lý Tú Cầm đến nhà nàng ấy làm việc, sức lực cũng thật khỏe, một túi bắp lớn như vậy chỉ xách bằng một tay. Nhìn lại Đặng Chí Minh, hắn chỉ có đào hầm mà giống như bị ủy khuất rất lớn.”

Vương Nguyệt Cúc nghe xong sửng sốt một chút, sau đó nói: “Đừng nói bừa”

Cố Nhị Tuệ nhún vai, tiếp tục làm việc. Vương Nguyệt Cúc cắt cây bắp, trong lòng lại nhớ đến mấy năm trước thời điểm Cố Kiến Quốc còn ở bộ đội, sinh hoạt hằng ngày trôi qua khó khăn biết bao nhiêu. Lại nghĩ đến lời nói của Trương Song Bình ngày hôm qua, còn ra vẻ ta đây. 

Nàng bỗng nhiên cảm thấy, lúc trước cho rằng việc hôn nhân này rất tốt, bây giờ cũng không cho là tốt như vậy. Không được, còn phải tiếp tục đi hỏi thăm Đặng Chí Minh, không thể gả con gái lớn đến hố lửa. 

Cố Tư Tình không biết mẹ già nhà mình lại có suy nghĩ lại đi hỏi thăm Đặng Chí Minh lần nữa, nàng đang đạp xe đi theo hướng vào trong trấn. Bởi vì vóc dáng lùn, ngồi trên yên xe chân với không tới bàn đạp, nàng chỉ có thể một chân xuyên qua thanh ngang của chiếc xe mà đi. 

Cái này cảm thấy xấu hổ a!

Aizz! Đời này muốn làm tiểu tiên nữ xinh đẹp từ nhỏ thế nhưng mà không được. 

Đến trấn trên tìm được sở lương thực, nàng bỗng nhiên ý thức chuyện này nàng làm quá vội vàng. Thời điểm này khẳng định Đặng Chí Minh đang ở chỗ làm, không có khả năng đi tìm tiểu quả phụ đó lêu lổng. 

Nhưng nàng không có biện pháp chờ đến thời điểm hắn tan tầm a, như vậy khẳng đinh người trong nhà sẽ phát hiện. Thật ra nàng muốn nói toàn bộ chuyện của hắn cho người trong nhà biết, nhưng không có bằng chứng, ai sẽ tin nàng?

Đi vào ngõ nhỏ, nàng ngồi trên một phiến đá, ôm mặt buồn rầu. Những người trọng sinh trong tiểu thuyết là giả, một khi sống lại lại bắt đầu chém giết bốn phương, tại sao nàng lại nghẹn khuất như thế này?

“Bắt lấy hắn, hôm nay xem lão tử như thế nào giáo huấn hắn.”

Nghe được thanh âm này, Cố Tư Tình quay đầu lại nhìn, liền thấy bốn năm thanh niên 15-16 tuổi, đuổi theo một thiếu niên 13 tuổi. Thiếu niên này có làn da trắng nõn, mặt mày thanh tú, còn không phải là Hàn Chính Bình sao?

Hàn Chính Bình chạy như bay, tới ngõ nhỏ liền chạy vào, nhìn thấy nàng liền sửng sốt không chớp mắt, nhưng sau đó lại chạy nhanh vào trong hẻm. Mấy người kia hồng hộc đuổi theo phía sau. 
 

Lòng của Cố Tư Tình đều treo lên, trước khi kia sao không biết đầu óc Hàn Chính Bình chính là không dùng được đâu? Tại sao hướng vào ngõ nhỏ chạy? Cái này không phải cho người ta có cơ hội bắt vào trong rọ sao?

Đang nghĩ ngợi, phía trước đã bắt đầu đánh nhau rồi. Bốn năm người vây quanh một người Hàn Chính Bình. Hắn lạnh mặt, trong mắt tản ra tia tàn nhẫn, như sói trên thảo nguyên. Ra tay vừa nhanh lại tàn nhẫn, đều hướng vào chỗ chí mạng mà đánh.

Giờ phút này đã có một thiếu niên che lại háng ngã trên mặt đất. 

Cố Tư Tình chưa gặp qua Hàn Chính Bình như vậy, trong trí nhớ, hắn là một người hoàn hảo, lại thường xuyên cười nhàn nhạt, tính tình cùng bề ngoài đều tốt. 

Giờ phút này nhìn một Hàn Chính Bình tàn nhẫn như vậy, Cố Tư Tình hoảng hốt một chút, sau đó khom lưng nhặt lên một viên gạch đi qua. Bình thường nàng luôn kêu anh Chính Bình, hiện tại hắn bị người vây đánh, nàng không thể bỏ mặc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play