Người đến là Trương Song Bình, là cháu nhà mẹ đẻ của thím hai Trương Xuân Đào. Hôm nay nàng mặc quần áo cũng mới tinh. Trên thân là áo ngắn màu đỏ sậm, phía dưới là một cái quần nhung đen kẻ, trên chân mang một đôi giày da bóng lưỡng. 

Ả lắc mông đi vào sân, vẻ mặt đau lòng đi đến trước mặt Đặng Chí Minh, “Chí Minh, anh như thế nào lại biến thành cái dạng này?”

Đặng Chí Minh miễn cưỡng cười cười, “Đang đào hầm đất, sao em lại đến đây?” 

"Cô của em không thoải mái, em cùng ba mẹ đến thăm" Trương Song Bình duỗi tay muốn phủi đất trên người Đặng Chí Minh, nhưng hắn tránh qua một bên. Trương Song Bình trên mặt mang theo chút ủy khuất. 

“Trước kia anh và Song Bình là bạn học” Đặng Chí Minh nhìn Cố Nhất Mẫn giải thích, Cố Nhất Mẫn cười cười không nói chuyện. Nàng không phải là người ngốc, sao không nhìn ra ý tứ của Trương Song Bình đối với Đặng Chí Minh?

Cố Tư Tình nheo nheo mắt, kiếp trước sao nàng không có nghe nói qua Đặng Chí Minh và Trương Song Bình là bạn học? 
Xem bộ dáng hai người này, cũng không phải đơn giản là bạn học a!
Bất quá, nếu như bọn họ thật sự có quan hệ mờ ám, thì thật ra rất tốt. Bắt được nhược điểm của bọn họ, ba mẹ khẳng định sẽ đồng ý cho từ hôn.

“Anh là người của đơn vị quốc gia, sao có khả năng làm những việc nặng như vậy?” Trương Song Bình nói còn liếc mắt Cố Nhất Mẫn một cái, mang theo khiêu khích.

“Người của đơn vị quốc gia liền không thể làm việc? Lãnh đạo quốc gia còn phải xuống đất làm việc.” Sắc mặt Cố Nhất Mẫn có chút trầm, tính tình nàng tốt là không giả, nhưng không phải muốn nói gì cũng được. 
 Đồng thời nàng đối với Đặng Chí Minh bất mãn, ở nhà nàng còn dám trêu hoa ghẹo nguyệt, là có ý tứ gì?

Cố Kiến Quốc và Vương Nguyệt Cúc cũng không cao hứng, con rể chưa qua cửa đến nhà cha vợ làm việc có rất nhiều, như thế nào đến phiên Đặng Chí Minh liền không được? Lại nói, đính hôn hơn một năm, Đặng Chí Minh đây là lần đầu tiên đến nhà bọn họ làm việc.

Cố Tư Tình thấy thế thì tư thế hăng hái, nhìn Trương Song Bình ánh mắt sáng lên. Nàng đang muốn đổ thêm dầu vào lửa liền thấy Đặng Chí Minh khom lưng bắt đầu thu thập đất bên cạnh hầm, một bộ dáng không chê dơ, không sợ khổ không sợ mệt, trong miệng còn nói: “Nhất Mẫn nói rất đúng, sao anh không thể làm việc?”

Hắn vừa nói xong, đôi mắt Trương Song Bình có chút đỏ, hừ một tiếng xoay người bỏ đi. Cố Nhất Mẫn và vợ chồng Cố Kiến Quốc, thấy Đặng Chí Minh chịu thương chịu khó làm việc, lửa giận trong lòng vừa rồi cũng tiêu tan không ít.

Cố Tư Tình tức giận, mẹ nó, không nghĩ tới Đặng Chí Minh giảo hoạt như vậy. 

Cố Nhất Mẫn xách phích nước nóng từ phòng bếp ra tới, đem nước ấm đổ vào trong bồn, lại thêm vào chút nước lạnh, để Đặng Chí Minh gội đầu. Dầu bôi tóc trộn lẫn với bùn đất, nhìn thật dơ…

Đặng Chí Minh nhìn Cố Nhất Mẫn có chút si mê, Cố Nhất Mẫn lớn lên đẹp, ở trong mắt Đặng Chí Minh, mỗi động tác của nàng đều là đẹp.
Hắn đi đến bên cạnh, ánh mắt “thâm tình” nhìn Cố Nhất Mẫn, “Nhất Mẫn, anh và Trương Song…”

“Anh Chí Minh” Cố Tư Tình đi tới, “Anh ở sở lương thực là làm cái gì nha?”

Đặng Chí Minh: Đánh em vợ tương lai, có phạm pháp hay không a?

Tâm Đặng Chí Minh nghẹn, sao đi đâu cũng có mặt nó?, nhưng hắn biết, Cố Nhất Mẫn rất cưng chiều tiểu nhà đầu này, nên chỉ có thể đè xuống xúc động muốn đánh người, còn cười nói: “Anh chủ yếu là phụ trách thu thuế lương thực…”

Cố Tư Tình mở to mắt, một bộ dáng cảm thấy rất hứng thú, Đặng Chí Minh không thể không nói. Cuối cùng cũng gội sạch đầu, Cố Tư Tình còn vây quanh hắn hỏi đông hỏi tây. 

Muốn cùng giai nhân ở chung một chỗ, nằm mơ đi!

Đặng Chí Minh ở hơn 1 giờ rồi đi, lấy cớ là trong nhà có việc. Cố Nhất Mẫn tiễn hắn đến cửa, bên cạnh còn theo một cái đuôi chướng mắt Cố Tiểu Tứ . Cuối cùng cũng chỉ ôm một bụng tức giận bỏ đi. 

Đừng nói là cầm tay nhỏ, hôn cái miệng nhỏ, chính là muốn nói vài lời cợt nhả cũng không có cơ hội. 
Trương Song Bình đứng ở trong sân nhà Cố Kiến Thành, nhìn Đặng Chí Minh đạp xe đi rồi, cắn chặt răng trở về phòng. 

Trương Xuân Đào nằm ở trên giường, trên đầu còn đội cái mũ, giống như đang ở cữ. Ngày hôm qua bị Cố Kiến Thành đánh một bạt tai, nàng cùng Cố Học Bân về nhà mẹ đẻ cáo trạng, Anh cả và chị dâu hôm nay đều tới. 

Cố Kiến Thành đương nhiên là bị nói một hồi, còn phải đảm bảo về sau không đi chơi mạt chược, cũng không đánh vợ. Đến nỗi chuyện Trương Xuân Đào đem bát cơm hất, làm tay lão thái thái nổi lên vài vết phồng, Trương gia cũng không nói đến.

 

“Có chuyện gì sao?” Mặt khó coi như vậy”. Mẹ Trương Song Bình là Cát Phượng Liên thấy con gái vào, sắc mặt khó coi liền hỏi. 

Trương Song Bình ngồi xuống cúi thấp đầu, nhấp môi không nó lời nào, Cát Phương Liên là người yêu khuê nữ, thấy nàng như vậy liền đau lòng, lại hỏi: 

“Con mau nói ra a!

“Con gặp Đặng Chí Minh.”

Cát Phượng Liên không nói, nói gì bây giờ?

Trương Song Bình và Đặng Chí Minh đúng là bạn học, hơn nữa Trương Song Bình còn coi trọng Đặng Chí Minh, đã từng ngượng ngùng gửi thư cho Đặng Chí Minh. Đặng Chí Minh vốn dĩ cũng không phải thứ tốt gì, nhận được thư liền cùng Trương Song Bình qua lại. 

Hai người là một người có ý, một người muốn chiếm tiện nghi, tiến triển hỏa tốc, chưa được một tháng không chỉ có nắm tay, mà miệng đều đã hôn qua. Trương Song Bình cảm thấy chuyện của hai người khẳng định nắm chắc.

Không nghĩ tới, có một ngày Đặng Chí Minh gặp Cố Nhất Mẫn ở họp chợ trấn trên, phi thường yêu thích, bắt đầu tâm tâm niệm niệm muốn cưới nàng về nhà. 

Trương Song Bình không đồng ý chia tay, nhưng Đặng Chí Minh lấy thư lúc trước Trương Song Bình viết cho hắn ravuy hiếp, nói nếu không đồng ý chia tay, nếu như dám ở trước mặt Cố Nhất Mẫn và người nhà nàng, nói một câu không tốt, liền công bố thư của nàng ra ngoài. 

Trương Song Bình chỉ có thể ngậm bồ hòn, bởi vì nàng viết mấy phong thư, trong đó có hai phong thư đặc biệt lộ liễu, lời lẻ cợt nhả, nếu lộ ra ngoài, nàng cũng không có mặt mũi gặp người. 

“Có chuyện gì vậy?” Trương Xuân Đào không biết giữa Trương Song Bình và Đặng Chí Minh có chuyện này 

Trương Song Bình còn muốn gả cho Đặng Chí Minh, nên đem sự tình nói với Trương Xuân Đào. Nàng biết Trương Xuân Đào cũng đại phòng Cố Gia không hợp, nói không chừng Trương Xuân Đào có biện pháp làm thất bại hôn sự của Cố Nhất Mẫn và Đặng Chí Minh.

Quả nhiên, Trương Xuân Đào không làm nàng thất vọng. liền nghe nàng hỏi: “Người nhà của Đặng Chí Minh có biết hai người lúc trước là đối tượng hay không?"

Trương Song Bình lắc lắc đầu: “Không biết.”

Trương Xuân Đào ngồi thẳng người bĩu môi, “Cô cùng mày nói, hôn sự của Đặng Chí Minh và Cố Nhất Mẫn, ba mẹ Đặng Chí Minh đều không đồng ý. Chẳng qua là Đặng Chí Minh làm loạn, bọn họ không có biện pháp, không thể không đồng ý.”

“Vì sao vậy?” Cát Phượng Liên hỏi, Cố Nhất Mẫn lớn lên đẹp nổi danh làng trên xóm dưới. Bất quá, bốn đứa con gái của nhà họ Cố lớn lớn đều đẹp. 

Trương Xuân Đào trên mặt mang theo tự đắc, “Còn có thể bởi vì cái gì? Vương Nguyệt Cúc sinh một hơi bốn đứa con gái, con gái đều giống mẹ, bốn đứa con gái của nàng, về sau mệnh cũng sẽ đều sinh con gái.”

Ngày Đặng Chí Minh và Cố Nhất Mẫn đính hôn, nàng cũng đem lời này nói cùng với mẹ Đặng Chí Minh. Lúc ấy, sắc mặt bà ấy đen như đáy nồi. Nàng cho rằng hôn sự này không thể thành, vẫn là không nghĩ tới cuối cùng cũng thành. 

Trương Song Bình và Cát Phượng Liên yên lặng nghe nói xong, đôi mắt lập tức liền sáng lên. Đặng Chí Minh trong lòng hai mẹ con nàng tuyệt đối là đối tượng kết hôn tốt nhất. Trước không chỉ có vẻ bề ngoài, mà hắn còn ở sở lương thực làm việc, còn có bác làm công an ở huyện, nhà bọn họ toàn bộ Sơn Thủy trấn cũng tìm không ra được mấy người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play