Chỉ trong thời gian ngắn, mà suy nghĩ trong Cố Tư Tình rất nhiều. Nàng muốn đi ra ngoài kêu người lại, vì thanh niên đánh nhau,chỉ có thể gọi người lớn gần nhất đến mới có thể giải tán ngay được. Nhưng nếu lỡ như bọn họ bị bắt đến đồn công an thì sao?

Thập niên 80, lúc nào cũng có người đi tuần tra. 

Nếu là bị bắt đến đồn công an, nói không chừng  sẽ bị lưu tiền án, chính là sẽ ảnh hưởng đến tương lai sau này. Cho nên, nàng quyết định chính mình động thủ đi giúp đỡ đánh nhau, cùng lắm thì bị đánh lại thôi, cũng không có gì ghê gớm. 

Nghĩ như vậy, nàng khom lưng nhặt lên một cục đá hung dũng oai vệ đi đến.

Còn chưa đến gần, liền thấy Hàn Chính Bình thân mình nghiêng về phía trước, lập tức đem một tiểu tử so với hắn cao hơn nửa cái đầu đá gục trên mặt đất, sau đó vung gạch đánh lên đùi hắn một cái, tiểu tử kia a lên một tiếng kêu đau. 

Nhưng Hàn Chính Bình cũng không tha, đầu gối đè lên ngực hắn, một tay bóp cổ hắn, một tay đem gạch giơ lên cao, làm bộ muốn đập trên đầu hắn. 

Mấy tên còn lại đều bị dọa đến sững sờ. Bọn họ ngày thường đánh nhau, cũng chỉ là xô đẩy qua lại, hoặc là ở trên người đánh mấy quyền  hoặc đá vài cái, đâu có giống tiểu bạch kiểm này, đánh bạt mạng. 

“Tao phục! Tao phục!” Tiểu tử bị đè ở trên mặt đất lớn tiếng kêu. Không phục không được, tiểu bạch kiểm này đánh con mẹ nó quá tàn nhẫn, giống như lang sói.  

Hàn Chính Bình thấy hắn xin tha, buông hắn ra đứng dậy, thanh âm nhàn nhạt nói: “Biến!”

Mấy tiểu tử kia vội vàng giơ chân lên chạy, bọn họ vốn nghĩ rằng tiểu bạch kiểm này là 
một người nhu nhược, ai biết người ta là bá vương. 

Cố Tư Tình thấy người chạy đi, cũng nhẹ nhàng thở dài một hơi, kỳ thật nàng rất sợ đau. 

Hàn Chính Bình đi tới, giơ tay lấy cục gạch trên tay nàng ném xuống đất, “Lá gan của em cũng lớn nhỉ?!” Trên mặt còn mang theo ý cười, lại khôi phục bộ dáng ôn hòa như trước. Cố Tư Tình hoài nghi người này đa nhân cách.

“Vừa rồi tay chân của em đều run cả lên.” Cố Tư Tình thật khoa trương run lên một cái, Hàn Chính bình hỏi, “Sao em lại ở chỗ này?”

"Em mới vừa biết đạp xe, nên chạy thử một vòng.” Cố Tư Tình thuận miệng bịa chuyện. 

Hàn Chính Bình cười sờ sờ đầu nàng, tóc mềm mượt, vuốt rất thoải mái, hắn lại sờ sờ lần nữa.

Đầu tóc hôm nay chính là tự tay Cố Tư Tình buộc, vốn dĩ đã lỏng lẻo, bị hắn sờ hai lần, càng lỏng hơn. Nàng đánh tay hắn, “Anh làm kiểu tóc của em rối rồi."

Hàn Chính Bình phụt cười, “Cái này mà em bảo là kiểu tóc sao?” tóc cột đuôi ngựa nhưng tóc đều rơi ra ngoài, tóc hai bên mặt còn lộn xộn, bất quá nhìn rất đáng yêu. 
Cố Tư Tình trừng liếc mắt một cái, thật là không phải là người tốt gì, vừa rồi nàng còn muốn tới giúp hắn đánh nhau.

Hàn Chính Bình thấy nàng biến sắc, liền cười tháo đuôi ngựa lỏng lẻo của nàng ra, vuốt vuốt hai ba cái cột lại cho nàng. Xong còn nhìn tác phẩm của chính mình, cảm thấy tuy rằng có chút lệch, nhưng hình dạng cũng không tệ lắm. 

“Xem như là anh bồi tội với em.”

Cố Tư Tình sờ đầu tóc của mình, cảm thấy còn được. Liền đi theo hắn hướng về phía đầu hẻm. 

Nhìn thấy chiếc xe đạp Đai Giang, Hàn Chính Bình hỏi: “Sao em có thể đạp lại đây được?”

Cố Tư Tình: “.....” Có thể không hỏi vấn đề này được không?

Hàn Chính Bình nhìn bộ dáng chết không còn gì luyến tiếc, lại sờ sờ đầu nàng. Trước kia sao không phát hiện tiểu tứ đáng yêu như vậy? “Đi thôi, anh chở em về nhà.”

“Anh không đi học sao?” Cố Tư Tình hỏi.

“Xin nghỉ.” Hàn Chính Bình nhấc chân ngồi trên xe đạp, một chân chống dưới đất, nghiêng người để nàng ngồi ở phía trước.

Cố Tư Tình lại chọn ngồi ở phía sau, ngồi ở trên thanh ngang quá cộm mông. Bò lên trên ghế sau ngồi xong, liền nghe Hàn Chính Bình nhắc nhở, “Coi chừng chân bị kéo vào bánh xe.”

Cố Tư Tình ừ một tiếng, lại ở trong lòng thở dài. Nàng không thể ở trấn trên theo dõi Đặng Chí Minh, như thế nào mới có thể bắt lấy hắn nhược điểm? Lại qua một thời gian, Đặng gia hẳn là sẽ tới trong nhà thương lượng thời gian kết hôn.

Nàng cần tìm ra chứng cứ Đặng Chí Minh và tiểu quả phụ có quan hệ nhanh nhất. 

“Anh Chính Bình, chuyện đánh nhau ngày hôm nay, em sẽ không nói với ba mẹ anh.”
Cố Tư Tình vươn đầu về phía trước nói với Hàn Chính Bình, từ góc độ này có thể nhìn thấy sườn mặt của hắn. Nàng ở trong lòng tấm tắc một tiếng, cũng thật là trắng. 

Chú thím nhà họ Hàn không trắng, nhị béo cũng không trắng, sao hắn lại trắng như vậy? Phơi nắng cũng không đen.

Hàn Chính Bình cảm thấy Tiểu tứ Cố gia mấy ngày nay có chút không giống trước, trước kia cũng linh tinh cổ quái, nhưng cũng không giống như bây giờ, phải nói như thế nào đây, có chút giống người lớn. 

“Em muốn gì thì nói thẳng.” Nha đầu này không biết lại có chủ ý quỷ quái gì. 

Cố Tư Tình: “……”
Thiếu niên, quá thông minh cũng không tốt.

“Anh Chính Bình, em muốn anh giúp em một chút.” Cố Tư Tình tính toán nói thẳng, con nít muốn cái gì thì nói cái đó, cũng coi như bình thường.

“Anh có thể giúp em chú ý Đặng Chí Minh một chút được không, chính là người đính hôn cùng Chị Cả của em.” 

Hàn Chính Bình biểu tình sửng sốt “Chú ý hắn làm gì?”

“Em cảm thấy hắn không phải là người tốt, nhưng em không có chứng cứ, anh giúp em tìm chứng cứ có được không?” Nàng sợ cự tuyệt, liền lập tức lại nói: “Không cần anh mỗi ngày đều đi theo hắn, em sẽ nói với anh thời gian, rồi anh hẳn đi xem.”

Nàng suy nghĩ, Đặng Chí Minh cùng tiểu quả phụ làm vận động trên giường, nhất định là lén lút và khẳng định là vào buổi tối. Như vậy sẽ có ngày hắn sẽ không về nhà. 

Nàng chỉ cần ở cửa thôn của Đặng Chí Minh chờ, xem ngày nào hắn không trở về nhà, sau đó tìm được quy luật, nói không chừng đến lúc đó còn có thể bắt gian ở trên giường. 

Hàn Chính Bình ừ một tiếng, xem như đã đồng ý. Quan hệ của hai nhà bọn họ tốt, áo lông của hắn cũng là Chị Nhất Mẫn dệt cho. Tiểu tứ cảm thấy Đặng Chí Minh không tốt, vậy khẳng định Đặng Chí Minh cũng có chỗ không tốt. Hắn theo dõi hai ngày cũng không là gì, cũng không chậm trễ chuyện gì. 

Xét đến việc có thể chậm trễ học tập hay không? Là người nhiều lần kiểm tra đứng nhất, vậy vấn đề này không đáng để suy xét. 


Không thể không nói, trẻ con với người lớn suy nghĩ không giống nhau. Nếu như người lớn nghe lời nói của Cố Tư Tình, khẳng định sẽ hỏi lại vì cái gì cảm thấy Đặng Chí Minh không tốt, làm thế nào xác định được thời điểm nào để theo dõi hắn. Nhưng Hàn Chính Bình cái gì cũng không hỏi. 

Tới nhà đã 11 giờ, Cố Tư Tình bắt đầu nấu cơm. Nàng nói Hàn Chính Bình ở lại ăn cơm, nhưng hắn nói có chuyện liền đi. Kỳ thật, hắn là chạy nhanh quay lại trường học. 

Cố Tư Tình vừa mới đổ nước vào trong nồi, Cố Tam Tĩnh đã trở lại, vội vàng hấp tấp, tóc rối thành ổ gà. 
Hai chị em một người nhóm lửa, một người nấu cơm, phối hợp rất tốt. Đừng nói trẻ em 10 tuổi sẽ không biết nấu cơm, trẻ con nông thôn, rất nhiều đứa bé 8-9 tuổi đã biết nấu cơm. 

Bữa chính là mì sợi. Mì sợi là lúc trước Vương Nguyệt Cúc làm phơi khô. Đem cải trắng xào chín, lại thêm nước vào trong nồi, Cố Tư Tình liền ra ruộng kêu Cố Kiến Quốc bọn họ về nhà ăn cơm. Chờ bọn họ từ dưới ruộng lên liền về nhà.

Nàng đi đến bờ ruộng nhà chú Hai Cố Kiến Thành, nhìn trong ruộng, chỉ thấy có một mình anh họ Cố Học Cường làm việc, không thấy bóng dáng chú thím hai. 

Cả nhà đều như vậy, cuộc sống hàng ngày có thể trôi qua tốt thì mới là lạ. Bất quá, cũng không quan hệ gì với nàng. 

Đến ruộng nhà mình, nàng đi theo ba mẹ và hai chị cùng nhau đem cây bắp bỏ lên xe đẩy kéo về nhà. Có thể dùng cây bắp thay củi. 
Vẫn là Cố Kiến Quốc kéo xe, mấy chị em ở phía sau đẩy. Tới cửa nhà, liền thấy Trương Xuân Đào cầm một sấp vải bố in hoa, đang cười trò chuyện với Thím ba sát vách. 
Nhìn thấy nhà bọn họ, nàng còn cố ý nâng thanh âm nói: “Tôi nói muốn xuống ruộng làm việc, nhưng Đại Cường nhà tôi không cho tôi đi, nó nói một mình nó có thể làm hết. Đúng là con trai và con gái không giống nhau.”
Tuy Vương Nguyệt Cúc đã nghe những lời tương tự như vậy nhiều năm, giờ cũng không quá tức giận, nhưng cũng rất không cao hứng. Cố Tư Tình thấy sắc mặt mẹ nàng khó coi, liền tiến đến trước mặt Trương Xuân Đào hỏi: “Thím hai, thím nói con trai tốt hay con gái tốt?”
“Đương nhiên là con trai tốt.” Trương Xuân Đào bĩu môi cười nhìn Vương Nguyệt Cúc, lớn lên đẹp thì như thế nào? Có thể sinh con trai mới gọi là bản lĩnh. 

Nàng đang cao hứng, lại nghe Cố Tư Tình lại nói: “Thím hai cũng lớn lên từ bé gái a. Aiza, Chính là thím tự chướng mắt bản thân mình a!”

Trương Xuân Đào: “.....”

Trương Xuân Đào giật lấy miếng vải bông từ trong tay thím ba, hừ một tiếng quay đầu bỏ đi. Nha đầu lừa gạt chết tiệt kia,về sau xem như thế nào thu thập nó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play