Trở về thập niên 80: Mang theo cả nhà 6 người cùng nhau làm giàu

Chương 1: MỤC TIÊU NHỎ THỨ NHẤT: MUA MỘT BỘ TỨ HỢP VIỆN Ở THỦ ĐÔ


6 tháng

trướctiếp

Cố Tử Tình mang cặp sách đi về hướng nhà mình, mới trọng sinh có 2 ngày, nàng như cũ vẫn còn cảm giác giống như đang nằm mơ.

Ngày đó từ nhà bạn trai trở về nhà, tâm trạng không tốt nên có uống một chút rượu, sau đó tỉnh lại thì thấy quay về năm 1982, năm nàng mới 8 tuổi.

Nàng cũng đọc qua mấy quyển tiểu thuyết trọng sinh xuyên không, không phải nhân vật trọng sinh trong tiểu thuyết đều là người có mối thù sâu nặng, oán khí ngút trời sao? Mà nàng thì không có a!

Vừa đi vừa suy nghĩ, đến cửa nhà chưa đi vào liền thấy mẹ mình cầm cái chày cán bột, lửa giận ngút trời đuổi theo chị ba Cố Tam Tĩnh: "Mỗi ngày mày thiếu ăn hay thiếu uống? Vậy mà mày dám đi trộm đồ ăn. Đồ ăn của bà nội mày mà mày dám trộm? Xem mẹ có đánh chết mày hay không...

Lão mẹ giơ cao chày cán bột, nhưng căn bản không có ý định đánh xuống.

Chị ba vừa chạy vừa quay đầu biện minh, hai mắt lóe lên tia quật cường: "Bân Tử có thể ăn vì cái gì con không thể ăn? Con liền ăn".
"Mày đừng có già mồm, có giỏi đứng lại đó cho mẹ". Lão mẹ lại đuổi về phía trước vài bước, Chị ba giống như con khỉ nhảy về phía trước, đi ngang qua chị Hai Cố Nhị Tuệ, bị nàng đẩy đi ra ngoài, " Ngốc quá, chạy ra ngoài".

Cố Tam Tĩnh vội vàng chạy ra khỏi cửa, đến chỗ Cỗ Tư Tình, nhân tiện kéo nàng cùng chạy đi với mình.

Cố Tư Tình bị Cố Tam Tĩnh kéo chạy thở hồng hộc, tới con sông nhỏ ở cửa thôn thì dừng lại, khom lưng chống tay đầu gối thở hổn hển. "Được rồi... mẹ đã không đuổi theo, dừng lại nghỉ ngơi một chút".

Thế nhưng Cố Tam Tĩnh mặt không đỏ tim không đập, bình thường nàng cũng chạy hoang, thân thể khỏe mạnh giống như nghé con.
"Được, nghỉ ngơi một chút đi".

Cố Tư Tình bị Cố Tam Tĩnh kéo đến bờ sông ngồi xuống, thở hổn hển tức giận lớn tiếng "Chị chạy thì chạy, kéo theo em làm gì".
Cố Tam Tĩnh cầm cục đá ném vào giữa sông, bùm một tiếng tia nước bắn lên " Kéo theo em, mẹ sẽ để phần cơm".

Cố Tư Tình trợn trắng mắt, em chính là bùa giữ cơm cho chị sao!

"Đúng rồi, chị lại trộm gì của nhà bà nội vậy?"
Cố Tam Tĩnh cười hắc hắc hai tiếng, đôi mắt gian xảo lấy từ trong ngực ra một trái táo lớn vàng trơn bóng, sau đó đưa tới dưới mũi của Cố Tư Tình hỏi "Thơm hay không thơm?"
Cố Tư Tình hít hít cái mũi, một mùi thơm thanh mát tiến vào xoang mũi, dễ ngửi thực. Quả táo thời này, so với quả táo sáng bóng trơn nhẵn của vài thập niên sau thì không biết là tự nhiên hơn gấp nhiều lần.
"Thơm đúng không" Cố Tam Tĩnh nhìn thấy bộ dáng say mê kia, vẻ mặt tự đắc, "Ngày hôm qua đi học về chị đi ngang qua nhà bà nội, chị thấy bà nội cầm hai trái táo muốn đi ra ngoài. Nhìn thấy chị, nội lập tức đem hai trái táo giấu phía sau, khẳng định là đi nhà Chú Hai cho bọn Nhị Bân ăn. Hừ, giấu không cho chị ăn, chị trộm ăn"
Trong lòng Cố Tư Tình hụt hẫng. Bà Nội trọng nam khinh nữ, mẹ nàng sinh một hơi bốn đứa con gái, không có con trai, bà nội liền không thèm nhìn một cái.

Cùng lắm không giống như cực phẩm trong tiểu thuyết, không đánh không mắng chị em nhà nàng, chỉ là không cho các nàng sắc mặt tốt. Có thứ gì tốt đẹp đều cho hai đứa con trai nhà chú hai, 4 chị em nhà mình cọng lông cũng không được động vào.

"Hai chúng ta mỗi người một nửa" Cố Tam Tĩnh cầm quả táo chùi chùi vào áo, muốn bẻ ra 2 nửa. Cố Tư Tình vội vàng ngăn cản, " Về nhà cùng nhau ăn".
Thời này táo tuy không phải là vật quý hiếm với nhà nông, nhưng không phải ngày nào cũng được ăn. Có đồ ăn ngon, đương nhiên cả nhà phải cùng nhau ăn.
Cố Tam Tĩnh nhìn trái táo lớn trong tay, nuốt nuốt nước bọt, "Được, về nhà cùng nhau ăn".

Cố Tư Tình suy nghĩ, nghiêm túc nói "Về sau đừng đi nhà bà nội ăn vụng. Đồ vật là của nàng, nàng muốn cho ai thì cho người đó, chị đi trộm liền không đúng. Thêm nữa, mẹ hiếu thắng như vậy, bởi vì chị trộm bị bà nội nói thẳng mặt, chị nghĩ xem mẹ có mất mặt hay không?"
"Chị chính là quá tức giận". Đương nhiên cũng thèm nha.
Cố Tư Tình ở trong lòng thở dài, nghĩ chờ chị kiếm tiền, mỗi ngày đều ăn táo, ăn một cái ném một... Được rồi, vẫn là đừng có ném, tránh cho bị đánh.
"Đi thôi, về nhà" Cố Tư Tình đứng lên, vỗ vỗ đất trên mông. "Hôm nay có phải mẹ chúng ta nấu bắp đúng không?".

Vừa rồi khi đứng trước cửa, nàng đã nghe mùi bắp nấu.

"Ừ". Cố Tam Tĩnh lười biếng đứng dậy, liền nghe Cố Tư Tình nói: "Sao hôm nay lúc tan học như thế nào em không nhìn thấy chị, có phải chị trốn học hay không?"

Cố Tam Tĩnh hoảng sợ, trừng mắt xua tay "Em không được nói bậy, tiết cuối cùng là tiết tự học, chẳng qua chị ra trước một lát thôi".

Nha đầu này thích mách lẻo, nếu ba mẹ biết nàng trốn học, khẳng định chày cán bột của lão mẹ sẽ rơi trên người nàng mất.

Cố Tư Tình liếc mắt một cái, "Ra trước một lát liền không phải trốn học?"

Bảy tám năm làm chị em, Cố Tam Tĩnh tự nhiên minh bạch nha đầu chết tiệt này có ý tứ gì, hừ một tiếng nói: "Chị sẽ xách cặp cho em 1 tuần"
Cố Tư Tình đắc ý nhấp môi cười, Cô Tam Tĩnh nhìn thấy liền là rất muốn đánh, nàng trả thù bằng cách kéo bím tóc Tư Tình xuống xong liền bỏ chạy, Cố Tư Tình bị kéo đau, xoay người đuổi theo.
"Cố Tam Tĩnh, chị đứng lại cho em".
"Có bị ngốc mới đứng lại".
Hai chị em người chạy người đuổi tới nhà, lão ba Cố Kiến Quốc đang sữa chữa chân ghế, Chị cả Cố Nhất Mẫn bưng lồng bánh bao từ trong bếp đi ra, trong đó có bắp và màn thầu. Cố Tư Tình chạy tới duỗi tay định lấy bắp, lại bị Cố Nhất Mẫn đánh nhẹ vào tay. "Rửa tay đi".

Cố Tư Tình cười hì hì đi phòng bếp, lấy gáo múc nước đổ vào chậu, ngồi xổm rửa tay. Cố Tam Tĩnh đi đến ngồi xổm bên cạnh nàng, nhỏ giọng nói: "Không được cùng ba mẹ nói chuyện chị về sớm".
Cố Tư Tình hừ một tiếng không nói lời nào, chọc giận Cố Tam Tĩnh, nàng lại muốn kéo bím tóc một lần nữa. Còn chưa động thủ, liền nghe âm thanh của lão mẹ: "Đi tới đi lui làm gì đó? ăn cơm".

Hôm nay lão mẹ tức giận không nhỏ, hai chị em thành thành thật thật ngồi vào bàn cơm, Cố Tư Tình còn bị Cố Tam Tĩnh trừng mắt uy hiếp. 
Lão ba mang băng ghế đã sửa, rửa sạch vào ngồi xuống, sau đó nhìn Cố Tam Tĩnh nói: "Ăn xong viết kiểm điểm, ít nhất 1000 chữ".
Cố Tam Tĩnh nháy mắt mặt đau khổ, nôi tâm rên lên, 1000 chữ a! Nàng đây vẫn là một học sinh tiểu học mà.

Mọi người làm như không thấy vẻ mặt đau khổ của nàng, bắt đầu ăn cơm. Cố Tư Tình cầm một trái bắp vàng tươi, há mồm gặm xuống. Hạt bắp trong miệng, mùi hương mang theo vị ngọt nhạt. Vài thập niên sau cũng không có bắp ngon như vậy.
Cố Tam Tĩnh thấy nàng tập trung ăn, không có ý tứ mách lẻo, nhẹ nhàng thở ra.
"Ở phía tây bắp đã già rồi, nếu không ngày mai bắt đầu thu hoạch" Vương Nguyệt Cúc quay đầu sang nói với Cố Kiến Quốc.
"Được, ngày mai thu hoạch". Cố Kiến Quốc húp một ngụm cháo bắp. "Buổi sáng sương xuống nặng, một mình anh đi là được rồi. Mọi người ở nhà ăn sáng rồi đi".
Mọi người ở đây không bao gồm Cố Tam Tĩnh và Cố Tư Tình, hai nàng còn phải đi học. Vương Nguyệt Cúc, Cố Nhất Mẫn và Cố Nhị Tuệ đều không nói gì, trước giờ vẫn đều là như vậy mà làm.
Ăn cơm xong, Nhất Mẫn cùng Nhị Tuệ rửa chén, Tam Tĩnh và Tư Tình đi làm bài tập. Bạn học Cố Tam Tĩnh còn phải viết kiểm điểm 1000 chữ a!

Cố Kiến Quốc ngồi trên ghế nhỏ băm cỏ heo, Vương Nguyệt Cúc lấy cỏ heo đã băm đi cho heo ăn. Nhà bọn họ nuôi 2 con heo, 2 con heo này thực quý,  trừ bỏ khoản thu lương thực thì đây là khoản thu thêm duy nhất của nhà họ.

"Mẹ như vậy, em đừng để trong lòng", Cố Kiến Quốc quay đầu nhìn vợ, trong mắt mang theo chút áy náy.
Vương Nguyệt Cúc hừ một tiếng, " Chút chuyện này nếu em mang để trong lòng, là em đã bị tức chết rồi".

Bởi vì không thể sinh ra con trai, mấy năm nay nàng chịu không ít tức giận của mẹ chồng. Tựa như hôm nay, Tam Tĩnh trộm nàng 1 trái táo, con nít mới 9 tuổi thèm ăn chút chỉ là bình thường không phải sao? Dạy bảo một hai câu là xong.
Mẹ chồng thì ngược lại, chạy tới nói một hồi những lời rất khó nghe. Ý tứ của lời nàng là nếu không đánh Tam Tĩnh một trận, thì không bỏ qua chuyện này được. 
Cố Kiến Quốc cười hắc hắc: "Đồng chí Vương Nguyệt Cúc thông tình đạt lý"
Vương Nguyệt Cúc trừng liếc mắt hắn 1 cái, miệng lưỡi trơn tru!
Thời điểm Vương Nguyệt Cúc còn trẻ là một cành hoa của làng trên xóm dưới, chính là hiện tại hơn ba mươi tuổi, nàng vẫn còn dáng vẻ như vậy. Cái trừng liếc mắt này của nàng, trong mắt Cố Kiến Quốc dường như mang theo móc. 

Trong phòng Cố Tư Tình làm xong bài tập, trên quyển tập viết một dòng chữ: MỤC TIÊU NHỎ THỨ NHẤT: Ở THỦ ĐÔ MUA MỘT BỘ TỨ HỢP VIỆN.









 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp