Cố Tam Tĩnh đem quyển vở viết kiểm điểm 100 chữ về phòng, người một nhà bắt đầu ăn cơm. Ăn được một nửa thì truyền đến âm thanh bén nhọn của thím Hai Trương Xuân Đào:
" Tôi đây là cái mệnh gì a, vào thời điểm mùa thu hoạch thì chồng không đi ra ruộng làm việc mà đi chơi mạt chược, còn thua hết tiền trở về. Hãy để tôi đi chết đi, tôi còn sống làm gì nữa..."
"Không phải cũng chỉ là đi chơi mạt chược thôi sao? Có đáng để mày khóc lóc làm loạn, đòi chết đòi sống? Cũng không phải việc ngoài ruộng đã làm hết rồi sao?"
Đây là lời của bà nội nàng Ngô Đại Ni, Cố Tư Tình chạy ra xem, liền thấy nội của nàng bưng hai chén cơm từ phòng bếp đi ra. Nhà chú hai cùng nhà nàng chỉ cách cái đường cái, nên nàng có thể nhìn hết thảy sự việc xảy ra trong sân.
Lão thái thái vì Trương Xuân Đào sinh được hai đứa con trai, nên đối với nàng rất nhẫn nhịn. Chỉ cần có thứ tốt, tuyệt đối sẽ đưa cho nàng đầu tiên. Bình thường nhà bọn họ mỗi tháng cho nội thức ăn và tiền, cũng sẽ bị Trương Xuân Đào lấy đi.
Lão thái thái có nhà của mình, nhưng mỗi ngày đều đến nhà chú hai để nấu cơm dọn dẹp nhà cửa.
Kiếp trước lão thái thái nằm liệt ở trên giường, đến phiên Trương Xuân Đào chăm sóc thời điểm, Trương Xuân Đào sẽ bỏ đói để không đi ngoài. Sau khi ba nàng biết chuyện này, cùng nhị thúc gây lộn một trận, từ đó hai nhà không qua lại với nhau nữa.
Lúc sắp chết lão thái thái còn cầm tay ba nàng, dặn dò đem nhà cửa của mình đưa cho Cố Học Bân, vì bốn chị em bọn họ là con gái, không thể kế thừa tài sản.
Cũng vì vậy, sau khi lão thái thái chết Cố Học Bân mỗi ngày làm loạn đòi nhà cửa, mỗi ngày gà chó không yên.
Bên này nàng đang suy nghĩ chuyện xảy ra kiếp trước, bên kia nháo càng dữ dội. Thì ra là Trương Xuân Đào nghe Ngô Đại Ni nói nàng, vốn đã nổi nóng, lại cảm thấy mình có lý, liền đánh vào hai chén cơm nóng trong tay Ngô Đại Ni, vừa lúc rơi trên tay của Ngô Đại Ni.
Cố Kiến Thành thấy thế liền đi lên cho Trương Xuân Đào một bạt tai “Cho rằng lão tử đây chết rồi?”
Trương Xuân Đào bụm mặt khóc ô ô, còn vừa khóc vừa mắng, đem tám đời tổ tông của nhà họ Cố ra mắng. Bọn họ nháo tới tình trạng này, Cố Kiến Quốc không thể coi như không có chuyện gì, đứng dậy đi qua bên kia.
Vương Nguyệt Cúc hừ một tiếng, nói với các nàng : “Ăn cơm.”
Sinh con trai lại có thể như thế nào? Chẳng phải mỗi ngày trôi qua gà bay chó sủa. Trương Xuân Đào ba ngày hai bữa cười nhạo nàng không sinh con trai, nàng muốn nhìn xem hai đứa con trai về sau như thế nào hiếu thuận cô ta.
Bốn chị em cũng xem như không có việc gì mà ăn cơm, loại chuyện này cách một đoạn thời gian liền sẽ trình diễn một lần, mọi người đã sớm thành thói quen.
Cố Kiến Quốc một giờ sau mới trở về, tay lão thái thái bị bỏng cơm nóng, nổi lên mấy vết phồng, hắn đi phòng y tế của thôn lấy thuốc, bôi thuốc xong rồi mới quay trở về.
Vương Nguyệt Cúc đem đồ ăn hâm nóng lại, nhưng tình huống bên kia một câu cũng chưa hỏi, Cố Kiến Quốc cũng không nói, hai vợ chồng thật ăn ý không nói đến chuyện của lão thái thái.
Có cái gì tốt để nói? Nếu nói tiếp sau đều là tức giận.
Ngày hôm sau, người cả nhà sớm rời gường, người nấu cơm thì nấu cơm, người làm việc thì làm việc. Ăn cơm xong, Cố Kiến Quốc đi tìm công cụ để bắt đầu đào hầm. Công cụ mới vừa tìm xong, Đặng Chí Minh tới.
Cố Tư Tình vừa thấy hắn tới, đôi mắt liền sáng lên, “Anh Chí Minh, vừa lúc muốn đào hầm đất, anh mau đi xuống đào đi.”
Ăn mặc quần áo mới tinh, tóc bôi dầu Đặng Chí Minh: “…”
Vương Nguyệt Cúc nhẹ nhàng đánh Cố Tư Tình một cái, “Nói bừa cái gì?” Nàng lại nhìn Đặng Chí Minh cười nói: “Đừng nghe nha đầu này nói nừa, Chí Minh con đi lột bắp đi.”
“Con 8đâu có nói bừa?” Cố Tư Tình quyết tâm hôm nay muốn chỉnh Đặng Chí Minh, hắn như thế nào có thể chạy thoát? Nàng cãi lại nói: “Ngày hôm qua anh Chí Minh không phải nói muốn giúp làm việc sao?”
Đặng Chí Minh đang muốn lấy cớ thoái thác xuống hầm đất, hắn hôm nay tới mục đích cũng không phải làm việc, mà muốn đơn độc cùng Cố Nhất Mẫn ở riêng với nhau. Bọn họ đính hôn đã được một năm, nhưng tay nhỏ hắn cũng chưa được cầm qua.
Hôm nay nhất định phải cầm được tay nhỏ, nếu được hôn miệng nhỏ thì tốt nhất.
Vì muốn ở cùng giai nhân, hắn mặc vào quần áo đẹp nhất, trên đầu còn vuốt dầu bôi tóc. Một thân ăn mặc như vậy, như thế nào lại xuống hầm đào đất?
Đang muốn dùng lời dịu dàng để cự tuyệt , lúc này Cố Nhị Tuệ từ trong phòng ra tới, nhìn Đặng Chí Minh cười nói: “Anh Chí Minh muốn xuống hầm đất a, để em đi kiếm quần áo cũ của ba cho anh, đừng đem quần áo của mình làm dơ.”
Nói xong nàng lại vào nhà đi tìm quần áo. Nàng tuy không biết vì cái gì tiểu tứ muốn trêu cợt Đặng Chí Minh, nhưng nàng cảm thấy nếu Đặng Chí minh là anh rể tương lai của các nàng, làm một chút việc trong nhà, cũng là tỏ thiệt tình đối với chị. Mà không phải mỗi ngày đều dùng công phu dẻo miệng cho qua
Động tác của nàng thực nhanh, vào nhà một lát sau cầm một bộ quân trang cũ của Cố Kiến Quốc ra tới. Đi đến trước mặt Đặng Chí Minh, cười đưa cho hắn, “Anh Chí Minh, cầm.”
Đặng Chí Minh: “…”
Hắn còn có thể nói cái gì? Hiện tại không muốn xuống hầm đất cũng phải xuống. Hắn kéo khóa của áo khoác sam, đem áo khoác cởi ra. Đang muốn đưa cho Cố Nhất Mẫn, nhưng Cố Tư Tình nhanh tay nhận, sau đó đem quần áo mới tinh của hắn tùy ý ném ở trên ghế.
Đặng Chí Minh mím môi, hắn trước đây còn rất thích tiểu tứ nhà họ Cố, cổ quái linh tinh, lớn lên cũng xinh xắn. Chỉ là hôm nay tiểu tứ này như thế nào làm cho người ghét như vậy?
Cố Tư Tình không biết Đặng Chí Minh trong lòng nghĩ như thế nào , bất quá cho dù nàng biết nàng cũng không để bụng. Cười cười đi đến bên cạnh hầm, nàng nói: “Anh Chí Minh, đi xuống đi.”
Cố Kiến Quốc cũng nhìn ra hôm nay tiểu tứ cố ý trêu chọc Đặng Chí Minh, nhưng con gái như hoa như ngọc của mình phải gả cho tiểu tử này, cũng nên để hắn làm một chút việc. Cố Kiến Quốc nghĩ như thế, cho nên cũng không ngăn tiểu nữ nhi.
Cố Nhất Mẫn cái gì cũng chưa nói. Nàng cùng Đặng Chí Minh đính hôn đã hơn một năm, ngẫu nhiên thời điểm hai người gặp mặt, hắn cũng sẽ nói một vài lời dễ nghe, nhưng làm thì không nhiều.
Hôm nay nàng phải làm cho hắn ở nhà bọn họ làm một ít việc. Đính hôn ở trong thôn, con rể chưa qua cửa nhà ai không đi đến nhà cha vợ làm việc?
Đặng Chí Minh không có biện pháp, đi đến bên cạnh hầm, cúi người một chút rồi bò vào, chỉ một lát sau làm cho cả người đều là đất. Hắn cắn răng đi xuống, nhưng chân vừa mới dẫm trên mặt đất, bỗng nhiên đất phía trên rơi xuống rào rào, vừa đúng lúc rơi trên đầu của hắn. Làm cho trên đầu, trên mặt đều là đất.
Dầu bôi tóc kết hợp với bùn đất, thấy thế nào đều là 250 ( tiếng trung là đồ ngốc)
Cố Tư Tình nín cười, bò trên mặt đất bên cạnh hầm, nhìn xuống phía dưới kêu, “Anh Chí Minh, thực xin lỗi, em không cẩn thận làm đất rơi vào.”
Đặng Chí Minh hít sâu một hơi, “Không có việc gì.”
“Chí Minh a, con đem hầm đào lớn hơn một chút là được.” Cố Kiến Quốc đem dây thừng đã cột cái rổ thả xuống, Đặng Chí Minh đào đất bỏ vào trong rổ sau đó kéo lên.
Đặng Chí Minh ở nhà đều chưa có làm qua loại việc này, trong lòng nghẹn khuất muốn chết. Trong lòng nói, chịu đựng, chịu đựng, Cố Nhất Mẫn lớn lên đẹp như vậy, trả giá nhiều chút cũng không có gì. Về sau, có rất nhiều cơ hội bắt Cố Nhất Mẫn hầu hạ hắn.
Nghĩ Cố Nhất Mẫn về sau hầu hạ hắn, Đặng Chí Minh khom lưng hăng hái làm việc.
Hơn một giờ qua đi, hầm đã đào xong, Đặng Chí Minh từ hầm bò đi lên, toàn thân đều là đất, chính là trên mặt cũng có một lớp. Đầu tóc đã bôi dầu càng không cần phải nói, đều mau trộn lẫn thành bùn.
Đặng Chí Minh tuy rằng trong lòng nghẹn khuất muốn chết, nhưng trên mặt vẫn là mang nụ cười, “Đào xong.”
Cố Tư Tình trong lòng tấm tắc hai tiếng, ngày thường nhìn nhân mô cẩu dạng (mặt chó thân người), nhưng khi cởi tầng áo choàng kia trên người hắn, tên cặn bã này cũng chính là cái người bình thường.
Cùng lúc đó, một âm thanh nữ có chút xa lạ truyền đến, “Chí Minh, anh như thế nào biến thành cái dạng này?”