Mọi người đều nói phụ nữ và trẻ con thích đua đòi, thật ra đàn ông cũng giống vậy.  Giữa đàn ông với nhau cũng có sự ganh đua, ganh đua về vợ con, sự nghiệp.

Hàn Đức Nghĩa cùng Ngô An Bang là anh em cột chèo, cưới con gái một nhà, thường ngày vô tình hay cố ý cũng có sự ganh đua. Trước kia, Hàn Đức Nghĩa đi bộ đôi, có vinh dự và tiền trợ cấp, tự nhiên Ngô An Bang sẽ kém hơn.

Nhưng hiện tại Hàn Đức Nghĩa là nông dân, Ngô An Bang thành người được người khác hâm mộ, vì làm tài xế vận tải thường có kiến thức rộng rãi. Hàn Đức Nghĩa tuy không ghen ghét, nhưng trong lòng cũng không thoải mái.

“Ông có ý tưởng làm gì?” Hàn Đức Nghĩa hỏi Cố Kiến Quốc. Hai người là bạn tốt nhiều năm, tự nhiên hiểu biết lẫn nhau, Cố Kiến Quốc hỏi chuyện của Ngô An Bang, ông ấy liền biết Cố Kiến Quốc thật không vừa lòng với hiện tại.

Cố Kiến Quốc lại đốt thêm một điếu thuốc cho mình, “Tìm thời gian qua tâm sự cùng Ngô An Bang, gieo trồng hoa màu xong thì đi ra ngoài xem một chút.” Ông ấy nhất thời cũng không biết nên làm cái gì.

Hàn Đức Nghĩa cũng cùng suy nghĩ với Cố Kiến Quốc, hai người vốn dĩ không phải là người có âm mưu bẩn thỉu, sau khi xác định rồi, liền quyết định ngày mai đi tìm Ngô An Bang, vừa lúc hắn còn ở nhà chưa có quay lại thành phố.

Sau khi Cố Tư Tình biết Cố Kiến Quốc đi Hàn gia, trong trong hung phấn, nhà bọn họ có lẽ sẽ thay đổi nhanh thôi.

“Tiểu tứ, em lại có chuyện gì tốt à? Nhìn cao hứng vậy.”Cố Nhị Tuệ thấy Cố Tư Tình rửa chân còn không nhịn được nhếch miệng cười, thì lại hỏi.

Cố Tư Tình không có trả lời Cố Nhị Tuệ, nhưng lại hỏi: “Chị hai, về sau chị nghĩ tới cuộc sống sẽ như thế nào?”

Cố Nhị Tuệ nghe Cố Tư Tình hỏi thì sửng sốt, nàng cũng sẽ suy nghĩ về cuộc sống tương lai mà mình mong muốn. Chẳng qua nàng là người thực tế, nàng muốn cuộc sống tốt, thì sau này sẽ gả cho người đàn ông vừa có năng lực vừa thật thà, người một nhà chung sống hòa thuận,

Nhưng mỗi lần nghĩ cuộc sống dạng như vậy, trong lòng có chút không cam lòng, nhưng không cam lòng cái gì, nàng cũng không rõ.

“Em đầu nhỏ sao mỗi ngày đều có ý tưởng vậy?” Cố Nhị Tuệ vỗ nhẹ đầu Cố Tư Tình, sau đó lên giường ngủ. Cố Nhất Mẫn đang ngồi ở đầu giường dệt áo lông, Cố Tam Tĩnh đang đắp chăn xem truyện tranh.

Cố Tư Tình đổ nước rửa chân xong lên giường, chui vào ổ chăn của mình nhìn Cố Nhị Tuệ nói: “Chị Hai, em cảm thấy chị về sau khẳng định có thể kiếm được rất nhiều tiên,”

Cố Nhị Tuệ lập tức vui vẻ, “Em đối với chị thật là tin tưởng nha.”

“Kia là đương nhiên,” Cố Tư Tình lại xoay người nói với Cố Nhất Mẫn đang dệt áo lông: “Sau này chị cả cũng sẽ trôi qua thật tốt.”

Cố Nhất Mẫn ngừng tay cười cười, “Chị liền mượn lời tốt lành của em”

“Chị nữa, chị nữa.” Cố Tam Tĩnh từ trong ổ chăn ngồi dậy nhìn Cố Tư Tình hỏi.

“Chị hả, về sau muốn ăn cái gì là có thể ăn cái đó.” Chờ bọn họ có tiền, muốn cái gì sẽ ăn ăn cái đó.

Nó đến ăn ngon, Cố Tam Tĩnh nuốt nuốt nước nước miếng, “Hy vọng một ngày kia nhanh nhanh đến.”

Lời này làm Cố Nhất Mẫn và Cố Nhị Tuệ đều cười.

Cố Nhất Mẫn buông áo lông trong tay, nhìn ba em gái đều ngủ rồi, duỗi tay tắt đèn, trong phòng lập tức tối sầm. Cố Tư Tình suy nghĩ có lẽ không bao lâu nữa, nhà họ sẽ phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Cố Nhị Tuệ nhìn bóng đêm, nghĩ đến lời của Cố Tư Tình, không khỏi cười. Kiếm thật nhiều tiền nha! Ai cũng nghĩ vậy. Nhưng sẽ làm như thế nào? Nội tâm nàng có một con đường, muốn đi về phía trước, nhưng không biết đi phương hướng nào.

Cố Nhất Mẫn nhắm mắt lại nghĩ đến bóng dáng cao lớn kia, mấy ngày nay mỗi ngày đều nhớ đến. Nếu như trong tương lai nàng có người đàn ông này thì thật tốt.

Cố Tam Tĩnh nhắm mắt một chút đã ngủ rồi, trong mộng một đống đồ ăn ngon chuyển động xung quanh nàng, hạnh phúc muốn bay lên.

Chỉ cần có mơ ước, nói không chừng đã bắt đầu thay đổi rồi.

Ngày hôm sau lúc ăn cơm sáng, Cố Tư Tình lén nhìn biểu tỉnh Cố Kiến QUốc, kết quả cũng không nhìn ra gì. Chẳng qua nàng cũng không có nhụt chí, lần này nếu không thành, lần sau lại tiếp tục là được.

Cố Kiến Quốc ăn cơm xong liền đạp xe đi gặp Hàn Đức Nghĩa, cùng đi tìm Ngô An Bang.

Lúc đến nhà Ngô gia, mọi người đang ăn cơm. Ngô An Bang không nhanh không chậm ăn cơm xong, mang theo hai người vào nhà chính. Sau khi ngồi xuống, hắn bắt chéo chân ngồi, duỗi duỗi hai ngón tay, ý bảo Hàn Đức Nghĩa đưa cho hắn thuốc lá.

Cố Kiến Quốc nhìn về phía Hàn Đức Nghĩa: Người anh em cột chèo này của anh thật biết diễn a!

Hàn Đức Nghĩa cười từ trong túi lấy ra một bao thuốc chưa bóc tem, xé mở rút một cây đưa cho hắn, đốt lên, sau đó đem hộp thuốc lá để ngay chỗ của hắn

Ngô An Bang cũng thật vừa lòng Hàn Đức Nghĩa biết điều, hút thuốc nói: “Đều là bà con, nếu có chuyện gì cứ nói thẳng là được.”

Hàn Đức Nghĩa cười cười nói: “Anh không phải chạy vận chuyển ở phương Nam sao? Chúng tôi muốn biết tình hình ở phương Nam.”

“À Phương Nam hả, nơi đó tốt hơn chỗ chúng ta gấp trăm ngàn lần, khắp nơi đều có cơ hội kiến tiền. Tôi nói với các anh, chỉ cần đi qua bên đó, mang ít hàng hóa trở về khẳng định có thể kiếm được tiền....”

Nửa giờ sau, Cố Kiến Quốc và Hàn Đức Nghĩa từ Ngô gia ra về, ra khỏi thôn Cố Kiến Quốc nói: “Người anh em cột chèo này của anh không thành thật.”

Lời nói Ngô An Bang khẳng định có rất nhiều điểm lừa dối. Cái gì mà Phương nam khắp nơi đều là cơ hội kiếm tiền, chỉ cần tới mua hàng hóa về bán là có thể kiếm tiền, lừa người ngốc sao!

Ông ấy cho dù chưa làm buôn bán, nhưng biết là chạy đến Phương nam một nơi trời xa đất lạ lấy hàng hóa không dễ chút nào. Lấy hàng gì để bán? Lấy từ chỗ nào? Có thể bị người khác lừa hay không?

Hàn Đức Nghĩa cười nhạo một tiếng, “Tự cho mình là thông minh.”

Có một số người tự cho mình rất thông minh, thích trước mặt người khác chơi cái tiểu thông minh, nhưng hắn không biết những kỹ xảo đó bị người khác nhìn thấy hết.

............

Vợ Ngô An Bang thấy mấy người Cố Kiến Quốc đi rồi, nhỏ giọng hỏi Ngô An Bang, “Ông không phải nói, Lão Vương cùng là lái xe với nói với ông, từ Phương Nam lấy hàng hóa trở về mệt mà? Như thế nào lại khuyến khích rể bọn họ đi Phương nam lấy hàng về bán.

Ngô An Bang liếc xéo bà ta một cái, “Nhưng không phải còn kiếm rất nhiều tiền sao?

Đi Phương Nam lấy hàng về bán đều kiếm được tiền sao?

Đương nhiên không phải, Lão Vương mấy tháng trước lấy sỉ trái dừa từ Phương Nam về, nghĩ có thể kiếm lớn một lần. Kết quả là khi mang dừa tới chỗ bọn họ toàn bộ đều bị hỏng rồi.

Nhưng chuyện này hắn không muốn nói với mấy người Hàn Đức Nghĩa, mấy năm trước hắn so ra kém hơn Hàn Đức Nghĩa, rốt cuộc hiện tại cũng đã thắng, loại cảm giác này rất sảng khoái, muốn vẫn duy trì vị thế này.

........

Cố Kiến Quốc trở về nhà, Vương Nguyệt Cúc đang băm cỏ heo, Nhất Mẫn dệt áo lông, Nhị Tuệ thì giặt quần áo. Ông ây đi qua lấy dao trong tay vợ, ngồi xuống làm tiếp cho vợ.

“Ông ấy nói như thế nào? Tối hôm qua, từ khi Cố Kiến Quốc đi Hàn gia, lòng của Vương Nguyệt Cúc đã không bình tĩnh rồi. Không có ai không nghĩ đến thay đổi để tốt lên, nhưng bà ta cũng đối với tương lai tràn ngập mê mang. 
Cố Kiến Quốc đem quá trình gặp Ngô An Bang nói một lần, lại nói: “Anh cảm thấy hắn có chút không thật. Nhưng, anh cùng lão Hàn đã thương lượng, chờ gieo trồng hoa màu xong, sẽ đi tỉnh thành trước nhìn xem. Sau đó sẽ đi phương nam một chuyến, xem ở phương nam có cơ hội hay không."

Đât là kết quả ông ấy thương lượng với Hàn Đức Nghĩa, trăm nghe không bằng một thấy. 


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play