Cố Tư Tình khai giảng, trong nhà việc còn chưa làm xong. Thu hoạch hoa màu, sau đó gieo trồng lại. Người một nhà ai đi học thì đi học, ai làm việc thì làm việc, cũng không ai đề cập đến chuyện nhà Trương gia và Đặng gia.
 

Cũng chỉ có những người rảnh rỗi, mới có thể nhìn chằm chằm cuộc sống của người khác trôi qua có được hay không.

Đến trường học, Hàn Nhị béo thấy Cố Tư Tình liền chạy lại, cười híp mắt, trên mặt lộ ra hai cái lúm đồng tiền làm cho Cố Tư Tình chỉ muốn bẹo má nó.

“Tiểu tứ, đoán xem tớ mang gì cho cậu?

“Cái gì?” Cố Tư Tình lấy sách vở từ cặp ra, trong lòng nghĩ sang năm muốn nhảy lớp hay không, bây giờ đi học đối với nàng thật quá vất vả.

“Cho cậu nè.” Hàn Nhị béo đem tay béo đưa đến trước mặt nàng, liền thấy trong lòng bàn tay thịt có một viên kẹo, là kẹo sữa đại bạch thỏ.

Cố Tư Tình không lấy, “Ở đâu có vậy?” Gia cảnh Hàn gia cùng nhà bọn họ cũng không khác biệt lắm, cuộc sống có thể không khó khăn nhưng cũng không phải thực giàu có.

Ở những năm 80, trẻ em trong thành phố có lẽ thường xuyên ăn kẹo sữa đại bạch thỏ, nhưng đối với trẻ con nông thôn chính là đồ quý.

“Dượng tớ cho.” Hàn Nhị béo đem viên kẹo nhét vào tay Cố Tư tình, Cố Tư Tình nhìn ánh mắt sáng quắc của nó, đem viên kẹo chia thành hai nửa, mỗi người một nửa.

Hàn Nhị béo lột nửa viên kẹo cho vào trong miệng, vẻ mặt hưởng thụ. Cố Tư Tình cũng cười ăn một nửa còn lại. Trong lòng lại nghĩ, vẫn là đem ba xu tiền tiết kiệm mua chút đồ ăn vặt chia cho Hàn Nhị béo.

Ai! Ăn đồ ăn của trẻ con, nàng có chút gánh nặng.

“Dượng của cậu sao lại cho loại kẹo này?” Nhớ không lầm, Dượng của Nhị béo cũng là nông dân, hơn nữa cũng có chút keo kiệt. Bình thường đi thăm người thân cũng chỉ mang cho kẹo mạch nha, nhưng nếu là kẹo sữa đại bạch thỏ thì có chút không phù hợp với cách làm người của hắn.

“Dượng của tớ làm lái xe cho người ta.” Hàn Nhị béo tùy ý nói một câu, mắt Cố Tư Tình sáng rực lên.

Đi lái xe cho người ta?

Là chạy vận chuyển sao?

Không trách nàng hưng phấn như vậy, muốn nói để đồng chí CỐ Kiến Quốc đi buôn bán , dựa vào một đứa trẻ tám tuổi khẳng định là không được. Phải để yếu tố bên ngoài, tin tức đáng tin kích thích Cố Kiến Quốc.

Dượng của Hàn Nhị béo chạy vận chuyển, khẳng định nghe được tin tức nhiều, hơn nữa là tình hình thực tế,  trên báo chí và đài radio cũng không có những tin thực tế đó. Để đồng chí Cố Kiến Quốc cùng dượng Hàn Nhị béo nói chuyện một chút, nói không chừng sẽ có hiệu quả.

Kiềm chế tâm tình hưng phấn, Cố Tư tình lại hỏi Hàn Nhị béo, “Dượng của cậu là đi lái xe ở đâu?

Hàn Nhị béo lắc đầu, “Mình chỉ nghe được là đi lái xe.” Toàn bộ lực chú ý của nó đều nhìn kẹo sữa đại bạch thỏ, cũng không chú ý tới chuyện khác.

Cố Tư Tình có chút thất vọng, chẳng qua trẻ con tám chín tuổi không biết chuyện của người lớn là rất bình thường, nàng nói với Hàn Nhị béo: “Mình có ba xu tiền, tan học chúng ta đi mua đồ ăn vặt.”

Ánh mắt Hàn Nhị béo sáng lên, “Được.”

Tan học, Cố Tư Tình lấy hai xu tiền mua 10 viên kẹo mạch nha, hai người mỗi người 5 viên, vô cùng cao hứng chờ Hàn Chính Bình để cùng về nhà.

Chờ Hàn Chính Bình là ý của Cố Tư Tình, nàng muốn biết dượng của bọn họ có phải là chạy vận chuyển hay không. Chuyện này Hàn Nhị béo không biết, nhưng Hàn Chính Bình hẳn là biết.

Hai người ngồi ở ven đường đợi không lâu, Hàn Chính Bình đã tới. Cố Tư Tình vẫn ngồi phía trước, Hàn Nhị Béo ngồi ghế sau, Hàn Chính Bình chở hai người về nhà.

“Anh Chính Bình, dượng của anh hiện tại đi lái xe sao?” Cố Tư Tình hỏi.

Hàn Chính Bình ừ một tiếng, “Nhị béo nói với em hả?”

Cố Tư Tình quay đầu lại nhìn mặt trắng nõn của Hàn Chính Bình, thấy thiếu niên này thật là đẹp, trong lòng lại tiếc nuối vì kiếp trước anh ấy lại mất sớm. Một người ưu tú trên mọi phương diện như vậy, nếu thuận lợi trưởng thành, chắc sẽ là nhân vật kinh tài tuyệt diễm.

Cố Tư Tình trong lòng nghĩ rối loạn lung tung, trong miệng lại nói: “Dượng anh là chạy vận chuyển cho người ta sao?”

Hàn Chính Bình cúi đầu nhìn nàng một cái, đầu tóc của cô bé đang bị gió thổi lộn xộn, làm cho bản thân nhịn không được muốn sờ một lần nữa. Nhịn không được lại sờ sờ, đầu tóc vẫn mềm mượt, vuốt thật thoải mái.

“Em còn biết chạy vận chuyển, là nghe trên đài sao?”

“Dạ, nghe trên radio.” Cố Tư tình không thèm để ý khi hắn luôn sờ tóc nàng, sờ thì sờ đi, dù sao sờ cũng không trọc đầu

Phía sau Hàn Nhị béo nghe lời nàng nói, nói: “Sao tớ chưa từng nghe nói qua? Tớ cũng thường xuyên nghe, nghe loa phát thanh.”

“Không phải loa phát thanh,” Cố Tư Tình trả lời câu hỏi của Hàn Nhị béo, sau đó lại hỏi chuyện của Dượng Hàn Chính Bình.

“Là chạy vận chuyển, em hỏi cái này làm gì?” Hàn Chính Bình hỏi lại.

“Chính là cảm thấy vận chuyển có thể đi khắp nơi, khẳng định là chơi rất vui.” Cố Tư Tình thuận miệng lấy cớ, nàng hiện tại có thể dùng tư duy nói chuyện của trẻ con càng ngày càng thành thục.

Hàn Chính Bình lại cúi đầu nhìn nàng một cái, cười cười tiếp tục đạp xe về phía trước. Đến cửa nhà họ Cố, dừng lại để Cố Tư Tình ở cửa liền bỏ đi. Cố Tư Tình nghĩ nghĩ làm sao để đề cập chuyện dượng của Hàn Chính Bình với đồng chí Cố Kiến Quốc.

Không thể quá cố tình, muốn giống như tùy ý nói ra.

Nghĩ như vậy, thời điểm ăn cơm nàng thuận miệng nói chuyện Hàn Nhị béo cho nàng kẹo sữa đại bạch thỏ, sau đó dẫn đến chuyện của dượng Hàn Nhị béo, hiện tại đi chạy vận chuyển.

 Cố Kiến Quốc vốn dĩ có ý muốn đi ra ngoài tìm việc, nghe con gái nhỏ nói, ông ấy đúng là để trong lòng. Ăn xong cơm chiều, ông ấy liền lái xe đi đến nhà của Hàn Nhị béo, tìm Hàn Đức Nghĩa.

Hai người là chiến hữu nhiều năm, sau khi xuất ngũ lại vẫn giữ quan hệ tốt với nhau, nên Cố Kiến Quốc không cần quanh co lòng vòng, trực tiếp hỏi: “Nghe nói Ngô An Bang đi chạy xe vận tải cho người ta.” Ngô An Bang là dượng của Hàn Nhị béo.

Hàn Đức Nghĩa đưa cho Cố Kiến Quốc một điếu thuốc, hai người ngồi ở trước nhà chính hút thuốc nói chuyện. Chuyện là Ngô An Bang mấy năm trước đã cứu một người giáo viên già đi lao động cải tạo, sau đó người giáo viên này được sửa lại án sai sau đó trở về thành. Người giáo viên đó là người tri ân báo đáp, chờ mình ổn định hết thảy, liền muốn tìm công việc cho Ngô An Bang ở thành phố.

Ngô An Bang là người thông minh lại biết luồn cúi, thấy làm tài xế vận tải là kiếm tiền nhiều nhất, nên đã tạo mối quan hệ với một người tài xế vận tải, sau đó cùng người đó học lái xe. 

Vừa mới biết lái, hắn chỉ chạy trong nội tỉnh khoảng cách ngắn, sau có kinh nghiệm thì bắt đầu chạy đường dài.

Cố Kiến Quốc nghe xong chuyện của Ngô An Bang, lại cảm thấy mình mấy năm trước quá hồ đồ. Ông ấy cúi đầu hút một hơi nói: “Đức Nghĩa, chính sách thay đổi, tôi nghĩ chúng ta có nên đi ra ngoài nhìn một chút.”

Nhân sinh vốn chính là dòng nước chảy ngược, nếu không tiến lên thì sẽ bị lùi lại.

Lúc trước bọn họ tham gia quân đội, ở trong mắt nhiều người đại biểu cho sự quang vinh. Hơn nữa bộ đội có tiền trợ cấp, cuộc sống của bọn họ tuy rằng không giàu có nhưng so với nhiều người thì tốt hơn rất nhiều.

Nhưng sau khi xuất ngũ, bọn họ an phận làm nông dân, không có tiến bộ, đã có rất nhiều người đã vượt qua bọn họ. Nếu cứ như thế này mãi, về sau không biết sẽ thành dạng gì.

Hàn Đức Nghĩa dựa vào ghế hút thuốc, nhớ lại bộ dáng thần thái của Ngô An Bang, trong lòng cũng không thật thoải mái.

 



 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play