Cố Kiến Quốc rửa mặt xong không ngủ, mà ngồi ở ghế nhỏ đặt ở đuôi giường, buồn rầu hút thuốc. Thân hình Cố Kiến Quốc cao lớn, cong eo cánh tay đặt ở đầu gối nhíu mày yên lặng hút thuốc, cả người nhìn rất nghẹn khuất lại sa sút.
Đánh Triệu Nhị Hải cùng người Trương gia, tâm tình của ông ấy cũng không tốt lên nhiều. Ông ấy tự trách, tự trách lúc trước hấp tấp đồng ý cho con gái đính hôn, tự trách chính mình không có ý chí chiến đấu, an nhàn mấy năm nay.
Lúc trước xuất ngũ, nếu có thể luồn cúi móc nối quan hệ, hẳn đã đi làm ở nhà máy nào đó rồi, thậm chí có thể tiến vào làm ở đồn công an. Nếu là như vậy, Triệu Nhị Hải dám đối với con gái lớn của mình làm ra chuyện như vậy sao?
Lúc trước thời điểm bầu bí thư chi bộ thôn nếu ông ấy tích cực tham gia, thì bây giờ đã đảm nhiệm bí thư chi bộ thôn, cũng không ai dám đối với con của mình mà xuống tay.
Cố Kiến Quốc là đảng viên, đã cầm binh sống trên chiến trường, chỉ cần chừng này thôi thì trong thôn có ai có thể so cùng ông ấy được? đảm đương bí thư chi bộ thôn vẫn là đơn giản.
Có lẽ khi làm bộ đội trên chiến trường làm ông ấy quá mỏi mệt, sau khi xuất ngũ tưởng là an ổn nghỉ một chút, nhưng lại ra một kết quả như vậy. Ông ấy thực có lỗi với vợ và con của mình.
Vương Nguyệt Cúc nhìn ông ấy đã hút ba bốn điếu thuốc, thật sự không nhìn được nữa, liền cầm nửa điếu thuốc đang còn trong tay ông ấy dập tắt, “Loại chuyện này ai cũng không nghĩ sẽ xảy ra trên người của con mình, nhưng nhà mình xui xẻo đụng phải chuyện này cũng không có cách nào, Anh ủ rũ héo úa như vậy thì cũng không có ích lợi gì.”
Cố Kiến Quốc thở dài thật mạnh rồi lên giường, lại bị Vương Nguyệt Cúc đẩy ra, “Đi súc miệng.”
Cố Kiến Quốc không có biện pháp, đi ra ngoài súc miệng, sau khi trở về nằm lại trên giường liền nghe vợ nói: “Đừng nghĩ nhiều nữa.”
Cố Kiến Quốc nhìn bóng đen trầm mặc một lúc nói: “Là anh làm không tốt, làm một người đàn ông, việc lớn nhất là phải nỗ lực để cuộc sống của vợ con mình trôi qua những ngày tốt lành, nhưng anh lại không làm được.”
Vương Nguyệt Cúc nghiêng người đem đầu của Cố Kiến Quốc ôm vào ngực mình, giống như đang an ủi đứa trẻ nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng, “Anh đã làm rất tốt rồi. Em cùng bốn con gái của chúng ta đều biết anh rất tốt.”
Lời này của Vương Nguyệt Cúc là phát ra từ nội tâm. Nông thôn thường trọng nam khinh nữ, bà sinh bốn đứa con gái, không sinh được một đứa con trai, người đàn ông này không có nói nặng một câu, đối với bốn đứa con cũng rất yêu thương.
Gả cho Cố Kiến Quốc, là phúc khí lớn nhất đời này của bà.
“Qua thời gian này anh sẽ đi ra ngoài dạo xem, tìm hiểu xem có việc nào có thể kiếm tiền không.” Cố Kiến Quốc không phải là người nhụt chí, như lời của tiểu tứ nói, ông ấy mới 38 tuổi, còn có thể phấn đấu thật nhiều năm.
Vương Nguyệt Cúc thấy ông ấy đã khôi phục lại tinh thần cười cười, “Được, em đều nghe theo anh.”
Cố Kiến Quốc trong lòng ấm áp, có một người vợ luôn thấu hiểu, còn có bốn tiểu áo bông tri kỉ, ông ấy so ra vẫn hạnh phúc hơn rất nhiều người rồi.
………
Người trong Trương gia trang sáng sớm đã thấy, con trai Trương Thụ Căn là Trương Thiết Phong đang kéo xe đẩy hai bánh đi ra ngoài thôn, trên xe lót chăn dày, nằm phía trên là người bị thương Trương Thụ Căn.
Còn có chuyện làm mọi người kỳ quái, là đi theo hai bên của xe đẩy còn có Cát Phượng Liên và Trương Song Bình, trên mặt đều sưng, nhìn là biết bị người khác tát, hơn nữa là nhận rất nhiều cái tát.
Người nhà họ Trương bị làm sao vậy? Bị ai đánh? Vì cái gì mà bị đánh?
Có người không kiềm chế tò mò trong lòng, đi tới khách sáo hỏi thăm, nhưng cũng không có được câu trả lời như ý muốn.
Nhìn người Trương gia đi xa, mọi người tụm lại với nhau nói nhỏ, “Chậc chậc chậc, nhà họ là đắc tội với ai? Bị đánh tàn nhẫn như vậy.”
“Chắc bọn họ đắc tội với người không thể đụng, vậy nên không thể nói với người khác.”
“Làm nhiều chuyện trái lương tâm, một ngày nào đó sẽ gặp báo ứng.”
Người nói ra những người này cùng Trương gia quan hệ không được tốt, nguyên nhân thì mọi người đều biết. Nghe nói như vậy, liền có người đi theo phụ họa.
Người này gọi là Trương Quảng Điền, là ở đội hai của Trương gia trang. Nhà Trương Thụ căn cũng thuộc đội hai, hai năm trước thời điểm phân ruộng, vốn dĩ Trương Quảng Điền đã được phân trúng một mảnh ruộng tốt, kết quả Trương Thụ Căn lợi dụng chức quyền, đem miếng ruộng không tốt của mình đổi với ruộng của ông ấy.
Vì chuyện này, hai nhà ầm ĩ một trận, kết quả có thể đoán, Trương Thụ Căn là bí thư chi bộ thôn, Trương Quảng Điền tự nhiên không tranh lại hắn.
Nhưng cũng vì chuyện này, mad uy tín của Trương Thụ Căn ở trong thôn cũng bị hạ thấp không ít.
“Các người có nghe nói không? Trương Song Bình đoạt đối tượng của con gái lớn của Cố Kiến Quốc thôn Thượng Thủy"
“Chuyện này ai mà không biết, không thấy cô ta chưa đính hôn mà đã đi đến Đặng gia làm việc rồi sao?”
“Chậc chậc chậc, người nhà này thật đúng là thích cướp đồ của người khác.”
Trương Song Bình không biết sau khi bọn họ đi rồi, thì bị người trong thôn nghị luận như vậy, người một nhà đi một tiếng mới tới trạm y tế trên trấn. Trước mang Trương Thụ Căn đỡ xuống để bác sĩ kiểm tra, kết quả là bị gãy 3 cái xương sườn.
Tình huống này cần phải nằm viện để trị liệu, Trương Thiết Phong lấy tiền đi nộp viện phí, vợ của anh ta đi theo nhỏ giọng nói: “Rốt cuộc là đắc tội ai vậy? Sao lại bị đánh tàn nhẫn như vậy?”
Trương Thiết Phong buồn rầu xếp hàng không nói, biết nói cái gì bây giờ? Anh ta cảm thấy người nhà Cố gia đánh như vậy tính là nhẹ. Loại chuyện mất mặt này, anh ta cũng không muốn vợ của mình biết.
Xong thủ tục nằm viện, người nhà đưa Trương Thụ Căn đưa đến phòng bệnh, trùng hợp chính Triệu Nhị Hải cũng nằm chung phòng bệnh.
Ngày hôm qua, Triệu Nhị Hải bị người Cố gia vây đánh, người Cố gia hung hăn hắn cũng đã thấy được, đặc biệt là Cố Kiến Quốc, nhớ tới bộ dáng muốn giết người kia của ông ta, tâm của hắn nhịn không được run lên.
Hắn không dám ghi hận người Cố gia, có hận thì cũng không làm được gì, hắn cũng xác thật rất thích Cố Nhất Mẫn. Nhưng hắn càng hận Trương Song Bình và Cát Phượng Liên, nếu không phải hai người đó nói những lời xúi giục hắn, thì hắn cũng không nghĩ sẽ làm như vậy với Cố Nhất Mẫn.
Kết quả là chuyện không thành, hắn còn bị đánh nhập viện.
Triệu Nhị Hải vốn chính là một hỗn đản, nhìn thấy người Trương gia hắn nhịn được mới là lạ. Chịu đựng đau đớn, hắn nhào qua tát Trương Song Bình một cái, lại đạp Cát Phượng Liên một đạp.
Nếu không có người kéo ra, khẳng định hắn sẽ đem hai người này ấn trên mặt đất mà đánh chết.
“Nói cho các người biết, tiền khám bệnh của ông đây các người phải trả, bằng không ông đây sẽ đem toàn bộ chuyện này vạch trần ra ngoài. Dù sao ông đây là người độc thân, cũng không sợ cái gì.”
Triệu Nhị Hải bị người khác ấn trên giường vẫn còn kêu gào với người Trương gia, người Trương gia cũng chỉ có thể làm theo lời của hắn. Tựa như hắn nói, hắn là người độc thân cái gì cũng không sợ, nhưng bọn họ còn muốn sống.
Chuyện này nếu tiếp tục ầm ĩ, chỉ cần bị mỗi người nhổ một ngụm nước bọt cũng có thể đem người nhà bọn họ dìm chết.
Bệnh viện thấy hai nhà mâu thuẫn kịch liệt như vậy, liền đề nghị bọn họ tách ra nằm hai phòng khác nhau. Triệu Nhị Hải lại nói, “Ông đây chính là muốn cùng bọn họ nằm chung một phòng, ông đây nằm viện phải có người hầu hạ.”
Trương Thiết Phong chịu không nổi tức giận, cũng không thể bỏ mặc, nên vừa làm xong thủ tục nằm viện thì cùng vợ bỏ đi. Cát Phượng Liên cùng Trương Song Bình bị đánh sưng mặt như cái đầu heo, ở bệnh viện hầu hạ hai người bệnh.
Triệu Nhị Hải là du côn, nên đối với Trương Song Bình nói không ít lời tục tĩu vũ nhục, Trương Song Bình cũng chỉ có thể chịu đựng, cũng không có cách nào.
“Nếu không, chuyện của con và Đặng Chí Minh bỏ qua đi.” Thừa dịp đi ra ngoài lấy nước, Cát Phượng Liên nhỏ giọng cùng Trương Song Bình nói, bà ta thật sự vì chuyện này mà tiều tụy.
Trương Song Bình lại cắn răng nói: “Đều đã tới nước này, tại sao lại bỏ? không phải còn một cách sao? Biện pháp này không được thì đổi một biện pháp khác.”